Điên cuồng vì em - Chương 90
“Sẽ không.” Hoàng Tử Bình thản nhiên đáp.
Thấy cô không tin, khóe môi anh nhếch lên, hiếm khi nghiêm túc nói: “Tôi còn phải nuôi rất nhiều người trong công ty, nếu mệt tới gục ngã, thì bọn họ lấy gì để ăn?”
Cô lại hỏi anh có mệt hay không, thật sự là câu hỏi tré con.
Đứng càng cao phải gánh vác càng nhiều, anh có thể lên được vị trí cao như vậy, đương nhiên đã phải bỏ ra nhiều hơn. Toàn bộ công ty đều nắm trong tay anh, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc được mất kĩ lưỡng, nếu không chỉ một quyết định sai lầm dù nhỏ, cũng có thể mất hết.
Thường thường người bên ngoài nhìn thấy chỉ là một mặt vinh quang của họ, nhưng không biết đằng sau họ cũng đã trả giá rất nhiều.
Lam Tuyết Giang kinh ngạc.
Đột nhiên cảm thấy những người như họ sống cũng không dễ dàng.
Nút áo ngủ bị cởi ra từng cái, Lam Tuyết Giang hoảng loạn, lập tức thấy một sự lạnh lẽo trên xương quai xanh, cô vội vàng nắm tay anh: “Không phải anh mệt sắp chết rồi sao, sao còn muốn…”.
Trả lời vấn đề của cô là đôi môi của Hoàng Tử Bình.
Lam Tuyết Giang cứng đờ một lúc, nhưng rất nhanh đã bị hòa tan dưới nụ hôn của anh.
Ngón tay đang lướt trên người, cô khó chống lại sự run rẩy.
Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, đầy nóng bỏng, khi cho rằng anh sẽ trực tiếp vào thẳng vấn đề thì anh đột nhiên thả cô ra.
“Hả?”
Lam Tuyết Giang bất ngờ nhìn Hoàng Tử Bình đã quay trở lại vị trí của mình.
Anh giơ tay tắt đèn: “Không làm, ngủ!”.
“…” Lam Tuyết Giang chớp mắt mấy cái trong bóng tối.
Vừa rồi rõ ràng anh cũng đã…
Hoàng Tử Bình xoay người, chân dài gác nhẹ lên cô cười nhẹ: “Có vẻ em rất thất vọng nhỉ?”
“Làm gì có!” Lam Tuyết Giang xấu hổ phủ nhận.
Nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ say, hô hấp của hai người đều đặn.
Ngoại trừ thời kì kinh nguyệt ra, đây là lần đầu họ ngủ chung mà không làm gì cả.
Cô cũng không biết, đêm nay hơn cả làm tình, Hoàng Tử Bình càng hưởng thụ sự bầu bạn của cô.
Ngày thứ hai đi làm lúc quẹt thẻ chào hỏi những người đi ngang qua , Lam Tuyết Giang đều không có chủ tinh thần nào, hai chân cùng đá lung tung .
Tối hôm qua Hoàng Tử Bình thật sự không làm gì cô , nhưng sáng sớm nay , mắt cô còn chưa mở , đã bị sói đói là anh nhật lên , không nói hai lời trực tiếp lật người cô ……
Cô thiếu chút nữa không xuống giường nội.
Quả nhiên mọi người đều nói, đàn ông vào lúc sáng Sớm là đáng sợ nhất.
Mơ hồ đã tới chạng vạng, cuối cùng cũng tan tầm, Lam Tuyết Giang rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ qua thăm bà ngoại có thể nằm nghỉ trên số pha một chút.
Chỉ là vừa lên xe bus, trên màn hình điện thoại di động hiển thị “Hoàng Tử Bình”.
Lam Tuyết Giang rất muốn giả bộ không nghe thấy, nhưng sau khi vang lên vài tiếng, vẫn là sợ hãi mà bắt
máy.
“Em ở đâu.” Cô im lặng một lúc, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài: “Vừa tan làm, đang tới bệnh viện…”
“Ừm, gặp mặt rồi nói.” Hoàng Tử Bình trả lời một câu như vậy.
“Được.” Lam Tuyết Giang theo thói quen ngoan ngoãn đáp.
Cúp điện thoại, cô gãi cằm. Không đúng?
Gặp Ở đâu rồi nói?
Vẻ mặt Lam Tuyết Giang hoang mang, nghi ngờ mình nghe lộn, muốn gọi lại hỏi rõ, nhưng điện thoại đối phương không kết nối được.
Đem theo nghi hoặc như vậy tới bệnh viện, đi ra khỏi thang máy, cô ngẩn ngơ.
Trong hành lang, Hoàng Tử Bình mặc tây trang đang đứng trước mặt, một tay nhét túi, dáng người cao lớn, đường viền gò má cượng nghị, nhưng y tá đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
“Sao tới chậm vậy!” Vừa nhìn thấy cô, Hoàng Tử Bình không kiên nhẫn nói.
“Tôi ngồi xe bus, phải đi qua rất nhiều trạm…” Lam Tuyết Giang lúng túng giải thích, nháy mắt một cái ngạc nhiên chỉ vào anh: “Anh Hoàng, sao anh lại…”
Hoàng Tử Bình trực tiếp đưa tay kéo cô vào:”Tới đây, trước tiên giới thiệu một người cho em.”
Bởi vì vừa rồi lực chú ý của cô đặt trên người anh, không chú ý tới bác sĩ mặc áo blouse ngồi trên ghế.
Lúc cô thấy rõ, chút nước miệng không khép lại được: “Hả, anh là…. cậu Trần?”