Điên cuồng vì em - Chương 93
“Anh yên tâm, dù đầu tôi có bị ngấm nước cũng sẽ không thích anh!”.
Dường như để thể hiện tấm lòng của mình, Lam Tuyết Giang còn bổ sung thêm một câu cam đoan.
Cơ hàm đang cắn chặt của Hoàng Tử Bình dần dần căng ra còn có chiều hướng sắp nổ tung.
Lúc ban đầu anh thật sự đã nghĩ lầm cô thành những phụ nữ có tâm cơ kia, vì vậy trong lòng mới có tức giận, nhưng bây giờ cô vừa bình tĩnh vừa kiên định nói mình không có, cơn giận của anh không giảm bớt, trái lại còn càng tăng thêm. .
Nhất là câu cam đoan cuối cùng của cô!
Lam Tuyết Giang thấy nét mặt của anh rất đen, vẫn là vẻ vô cùng không vui.
Vì để cho anh loại bỏ loại suy nghĩ có khả năng này, đành phải kiên trì mở miệng lần nữa:“Với lại là…”
“Nói!” Hoàng Tử Bình nặng nề.
“Lời bà ngoại của tôi khen anh cũng đừng cho là thật…”
“Vì cái gì!”
“Bà đã tuổi lớn nên ánh mắt không tốt, Lương Triều Vĩ và Lưu Thanh Vân bà cũng không phân biệt rõ được, vì vậy.”
Hoàng Tử Bình giống như bị chọc tức:“…”
Lam Tuyết Giang há to miệng, còn định nói gì đó thì anh đã phẩy tay áo bỏ đi.
“Tuyết Giang, sao chỉ có mình cháu?”
Lam Tuyết Giang quay lại phòng bệnh, bà ngoại nhìn thấy cô đi vào thì hỏi.
Dường như dáng vẻ lạnh lùng Hoàng Tử Bình rời đi lúc này vẫn còn trước mắt, cô nói dối: “À, công ty anh ấy còn có việc…”.
“Ừ” Bà ngoại gật đầu, ra vẻ đã hiểu: “Đã đến giờ này rồi, Tử Bình đúng là quá vất vả! Thằng bé có thể tranh thủ thời gian bận rộn tới thăm bà, thật là có lòng!”
“Vâng…”
“Lúc đầu bà vẫn hơi lo lắng, không ngờ Tử Bình lại không hề kiêu ngạo…”
Sau đó bà ngoại còn nói gì đó nữa nhưng Lam Tuyết Giang không lên tiếng.
Cô không dám nhìn bà, cúi đầu ngồi trước giường bệnh giống như đang xấu hổ nhưng trong lòng lại đắng chát.
Lam Tuyết Giang ở lại với bà ngoại đến hơn chín giờ tối mới chậm rãi ra khỏi bệnh viện , cố định bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà .
Cô vừa bước xuống bậc thang bằng nhiên tiếng Bíp vang lên .
Lam Tuyết Giang giật mình đồng thời cùng nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu trắng ,
Bên trong không quá sáng , khuôn mặt của Hoàng Tử Bình càng sâu sắc hơn , anh cầm một điều thuốc đang cháy trong tay , ánh lửa độ lớn lên ,
Lam Tuyệt Giang hơi bất ngờ.
Không ngờ anh vẫn còn ở đây, dù sao trước đó hai người không hề vui vẻ.
Cô sẽ không có gan coi như không thấy hoặc bước qua nó, mặc dù tối nay cô không muốn về nhà với anh nhưng vẫn im lặng mở cửa xe, khói trắng lượn lờ trong xe, không biết anh đã hút bao nhiêu điếu rồi.
Cô vừa thắt dây an toàn xong thì chiếc xe đã lao đi như tên bắn.
Dọc đường không ai nói chuyện, Lam Tuyết Giang không nhịn được lén mở cửa sổ ra một chút, gió đêm bay vào đồng thời thổi bớt khói thuốc lá, cô cố hít thở hai cái.
“Đóng cửa lại!” Lam Tuyết Giang hoảng sợ vội vàng làm theo.
Cửa sổ xe vừa đóng lại thì chiếc xe Land Rover cũng dừng lại.
Hai người không về nhà mà đến một quán lẩu kinh doanh 24/24, Lam Tuyết Giang quay đầu kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đến đây ăn cơm sao?”
“Em ăn rồi sao?” Hoàng Tử Bình hỏi lại cô. “Tôi ăn rồi…” Lam Tuyết Giang thật thà trả lời. Bây giờ là mấy giờ rồi chứ, lúc đó anh bỏ đi, cô
tưởng chia tay trong không vui nên đã ăn cùng bà ngoại bệnh viện. .
Khóe miệng Hoàng Tử Bình co rút, anh rút chìa khóa xe ra:“Em ngồi nhìn tôi ăn!”
Lam Tuyết Giang đành đi vào nhà hàng với anh.
Lúc này không có nhiều người lắm, nồi lẩu được mang lên rất nhanh, là nồi đồng bếp than truyền thống, tiếng ngọn lửa đốt cháy đáy nồi vang lên, không bao lâu nước lẩu đã sôi sùng sục, bốc hơi nóng lên.
Hoàng Tử Bình vẫn sầm mặt, cả người tỏa ra vẻ u ám đáng sợ, khi nhân viên mang đồ ăn lên cũng rất cần thận.
Buổi tối Lam Tuyết Giang đã ăn rất no nên cô không ăn nổi nữa.