Điên cuồng vì em - Chương 98
Âm thanh sột soạt vang lên, cô quá tập trung vào cảm xúc của mình nên không nghe thấy, cho đến khi một luồng hơi thở nóng hổi ập tới, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng dáng to lớn của Hoàng Tử Bình cúi người
xuống trước mặt cô.
Mới xoay người lại thì phát hiện cô ấy không có ở
đó.
Lúc đầu tưởng cô đi vệ sinh, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, khi anh ngồi dậy thì mới phát hiện ra cô ấy ngồi co quắp trên ghế tựa như một chú chó nhỏ, ánh sáng phản chiếu từ màn hình điện thoại di động làm cô ấy trông như một bóng ma.
Hoàng Tử Bình hỏi cô, “Gặp ác mộng sao?”
Không có câu trả lời, anh cúi người lại gần, mới phát hiện ra trên mặt cô đều là nước mắt.
“Khóc gì chứ?” Hoàng Tử Bình lập tức nhíu mày lại.
Đây là lần thứ hai cô khóc, có một loại cảm giác phiền muộn từ tận đáy lòng anh lại dâng lên.
Hoàng Tử Bình giơ tay về phía cô, muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng ai biết chưa kịp chạm vào thì cô liền lùi lại rồi tránh đi.
Anh nhíu mày càng sâu, dứt khoát cùng nhau chen vào ghế tựa, sau đó đem cô đè xuống dưới, anh cởi hết nút áo của cô ra một cách ngang ngược, “Khi phụ nữ khóc, làm thêm một lần nữa là chuyện gì cũng sẽ được giải quyết!”
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần của Lam Tuyết Giang không tốt tí nào.
Chiếc xe Bentley màu đen đã đậu ở dưới lầu từ
sớm, Phan Anh cung kính mở cửa xe, cô đi theo Hoàng Tử Bình ngồi ở phía sau.
Lam Tuyết Giang nhìn cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cô có chút thẫn thờ, nhưng bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì hai ngày nữa bà ngoại cố có một cuộc phẫu thuật.
Ngay cả khi không quay đầu nhìn lại, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt từ phía bên cạnh.
Nhìn đến nỗi ở phía sau đầu cô sắp bị thủng hai cái lỗ to, rốt cuộc Lam Tuyết Giang không chịu nổi nữa, chậm rãi xoay người lại, trực tiếp đụng phải đôi mắt sâu thẳm thẳm của Hoàng Tử Bình.
“Em vẫn còn chưa trả lời tôi, vì sao tối qua em khóc.”
Khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng, Hoàng Tử Bình cũng đã hỏi cô về vấn đề này.
Chỉ là lúc đó cô trốn tránh không trả lời, lấy cớ xuống lầu nấu mì để tránh đi.
Cô bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không thể tránh đi, Lam Tuyết Giang cũng không hoàn toàn nói dối, “Tôi chỉ lo lắng cho bà ngoại….”
Lông mày cau có của Hoàng Tử Bình hơi giãn ra, “Đã chọn ngày phẫu thuật?” .
‘’Ừm chiều ngày mốt’’ Lam Tuyết Giang gật đầu .
Hoàng Tử Bình chợt suy tư một chút , hơi nâng cầm nhìn về phía trước . ‘’Phan Anh , lịch trình ngày một của tôi là gì ? ‘’
Phan Anh nghe vậy liền nhanh chóng lật PDA ra xem , sau đó báo cáo với anh một cách trật tự :
Tổng giám đốc Hoàng , ngài có một cuộc họp nội bộ công ty vào lúc chín giờ sáng , sau khi kết thúc có hai khách hàng muốn gặp ngài . Sau khi kết thúc bữa trưa ngài có hẹn với tổng giám đốc cấp cao của Viện Đại đề bàn chuyện hợp tác , ba giờ chiều..’’
Lam Tuyết Giang cũng không nghe nhiều, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đợi đến khi chiếc xe Bentley dừng lại ở tòa cao ốc văn phòng thì cô mới xuống xe rời đi.
Hôm bà ngoại làm phẫu thuật, Lam Tuyết Giang xin nghỉ cả một ngày.
Cô ngồi trên ghế dài ở bên ngoài hành lang, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía ánh đèn trong phòng phẫu thuật.
Mặc dù có chuyện gia phẫu thuật tim mạch Trần Ngọc Sơn ở trong, nhưng bà ngoại lớn tuổi như vậy, nói không lo lắng là giả.
Chỉ có cái bóng của cô trải dài trên mặt đất, sự lo lắng và hoảng sợ tăng dần theo từng giây từng phút của thời gian, cô chỉ có thể nắm chặt lấy tay của mình.
Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng giày da quen thuộc.
Lam Tuyết Giang theo ý thức xoay đầu nhìn qua liền thấy dáng người cao lớn của Hoàng Tử Bình.
Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
Vì Lam Tuyết Giang đang ngồi nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ anh.
Hoàng Tử Bình nhìn vào phòng phẫu thuật rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cổ tay áo lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng.
“Anh Hoàng, sao anh…”
Đôi mắt Lam Tuyết Giang vẫn còn kinh ngạc, ngây người nhìn anh.
Mu bàn tay của cô bỗng ấm áp, Hoàng Tử Bình thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cuộc phẫu thuật sẽ thuận lợi mà thôi.”
Hôm trước, lúc ở trên xe, Phan Anh có báo cáo lịch trình của anh, mặc dù Lam Tuyết Giang không nghe kỹ nhưng cũng nhớ được tất cả thời gian đã kín lịch, bây giờ anh lại xuất hiện ở đây… .
Cô cúi đầu nhìn bàn tay lớn bao phủ lên tay mình.
Bàn tay rất to, rất dày gần như hoàn toàn bao phủ tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng liên tục truyền tới.
Trên nền nhà có thêm một cái bóng, cô chỉ hơi nhúc nhích thì hai cái bóng gần như chồng lên nhau, không còn một cái bóng lẻ loi như lúc nãy.