Đỉnh cấp thần y ở rể - Chương 455
Nói xong, Khổng Tiêu quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Nga, nói: “Thấm Thanh Nga, hiện tại cô hãy suy nghĩ…”
Sâc mặt Thẩm Thanh Nga tái mét không gì sánh được.
Những cố đông này đều lè hạng người sợ chết, bị Khổng Tiêu ép như vậy, để tránh bị chặt đứt tay mình tuyệt đối sẽ lựa chọn rút cố phần. Dựa theo giá cổ phiếu hiện tại của tập đoàn Thẩm Thị, nếu những cố đông này thoái vốn toàn bộ, vậy thì tập đoàn Thẩm Thị ít nhất phải xuất ra hai mươi bốn đến hai mươi chín nghìn tỷ.
Hiện tại tài chính mà tập đoàn Thẩm Thị có thể lưu động hoàn toàn không có nhiều như vậy, nếu thật sự xuất ra nhiều tiền như vậy, tập đoàn Thẩm Thị sẽ trực tiếp bị móc sạch!
Nói tuyên bố tập đoàn Thấm Thị phá sản cũng có thế!
Khổng Tiêu thấy Thẩm Thanh Nga không hề động đậy, lập tức cười giễu một tiếng, nói: “Thấm Thanh Nga, cồ là người phụ nữ thông minh, có lẽ biết được lợi ích bên trong đúng không? ở với tôi một thời gian, điều này cô không thiệt thòi! Nhưng nếu liều mạng chống cự thì tập đoàn Thấm Thị các người có thể hoàn toàn sụp đổ. So ra thì đi cùng tôi một thời gian tốt hơn, đúng không?”
Trên miệng thì Khống Tiêu đang nói, nhưng hai mât lại hướng trên người Thẩm Thanh Nga dò xét khắp nơi, trong ánh mắt lộ ra sự tà ác.
Đẹp quá rồi!
So với Thẩm Thanh Nga, thì người phụ nữ bên cạnh mình quả thực chỉ là son phấn!
“Khống Tiêu, khấu vị này cúa cậu đúng là lớn?” Lúc này, Giang Dĩ Minh thản nhiên đứng lên nhìn về phía Khống Tiêu, nói: “Cho cậu một cơ hội, hiện tại hãy quỳ xuống xin lỗi Thẩm Thanh Nga, sau đó lập tức cút đi! Chuyện này là Hà Điệt làm ra, oan có đầu nợ có chủ, liên lụy đến những người khác thì đừng trách tôi khiến cậu không ăn nối cơm đó!”
Nói thật, Thẩm Thanh Nga luôn mềm lòng, nếu là Giang Dĩ Minh, đối với người vô sỉ như Hà Điệt tuyệt đối sẽ không đứng ra cầu xin cho ông ta!
Đương nhiên, hôm nay Khống Tiêu làm gì Hà
Điệt, Giang Dĩ Minh cũng sẽ không nhúng tay vào quan tâm vấn đề này.
Nhưng chuyện này kéo đến Thấm Thanh Nga, kéo lên tập đoàn Thẩm Thị, nên Giang Dĩ Minh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
“Giang Dĩ Minh!” Giang Dĩ Minh dứt lời, Khống Tiêu vần chưa nói gì, Hà Điệt ở bên cạnh lập tức vỗ lẽn bàn, lớn tiếng quát: “Khốn kiếp cậu nói chuyện với anh Khổng khách sáo chút, đừng tường cậu cung cấp cho công ty một phương thuốc thì cậu ghê gớm. Cậu cũng xứng nói chuyện với người như anh Khổng sao? Cậu chỉ là một thằng con rể, một tên phế vật ăn hại ớ nhà họ Thấm, nếu bây giờ cậu chọc giận anh Khổng khiến chuyện càng ngày càng tệ, đến lúc đó, cậu chính là tội nhân cúa cả tập đoàn Thẩm Thị đó!”
Lúc này Hà Điệt thật sự rất tức giận, vất vả mới làm cho chuyện không liên quan đến mình, chuyến lên người Thẩm Thanh Nga, ông ta có thể thoải mái một chút, hơn nữa đối mặt với uy áp lớn như Khống Tiêu, ông ta tin rằng Thẩm Thanh Nga nhất định sẽ suy nghĩ vì đại cục, sau đó lựa chọn ở với Khống Tiêu một thời gian.
Nếu thật sự như vậy, chắng phải là bản thân sẽ không có chuyện gì sao?
Ông ta đang đắc chí, nhưng không ngờ lúc này
cái tên không mở mât Giang Dĩ Minh lại đột nhiên đứng lên nói chuyện!
Giang Dĩ Minh phẫn nộ cầm lấy một chén trà trên bàn đập xuống đầu Hà Diệt, chén trà trực tiếp nổ tung lên đầu Hà Điệt, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, trên đầu Hà Điệt máu tươi cháy ròng ròng.
“Khốn kiếp, chuyện này là do ông làm ra, bây giờ còn mặt mũi chỉ trích ông đây sao?” Giang Dĩ Minh giận dữ mẳng Hà Điệt.
Lúc này Khống Tiêu hứng thú nhìn về phía Giang Dĩ Minh, nói: “Anh chính là Giang Dĩ Minh, là con rế gả cho nhà họ Thấm ăn cơm mềm sao? Anh vừa nói gì với tôi vậy? Bât tôi quỳ xuống dập đầu xin lổi? Thằng nhóc, có phải anh ăn cơm mềm nhiều nên hỏng đầu rồi không? Chỉ số IQ có phải là âm luôn rồi không? Bảo ông đây quỳ xuống xin lỗi, đến đây, nói cho ông biết, là ai cho anh dũng khí đế anh nói lời như vậy với tôi?”
“Đúng vậy!” Lúc này Hà Điệt cầm lấy khăn giấy lau máu tươi trên trán, lớn tiếng quát với Giang Dĩ Minh: “Giang Dĩ Minh, cậu chỉ là thâng con rể, là ai cho cậu dũng khí đế cậu nói với anh Khống như vậy? Còn bảo anh Khổng quỳ xuống xin lỗi cậu, cậu là cái thá gì? Cậu quỳ xuống xin lỗi anh Khống, chưa châc anh Khổng đã tha cho cậu!”
“Nói nhiều!”
Khống Tiêu nhấc chân lên, một cước đạp vào bụng Hà Điệt khiến Hà Điệt ngã ngựa!
Hà Điệt chật vật đứng lên từ trên mặt đất, liếm mặt tiếp tục cười nói với Khống Tiêu: “Sức lực của anh Khổng thật sự rất lớn, thật lợi hại, anh Khổng, anh thật sự khiến tôi bội phục đó!”