Đỉnh cấp thần y ở rể - Chương 456
Dáng vẻ này của Hà Điệt quả thực giống như một con chó vậy!
Nếu lúc này Khống Tiêu cởi giày ra đế Hà Điệt liếm chân, chác chắn Hà Điệt không chút do dự mà đi lên liếm!
Các nhân viên công ty Thấm Thị xung quanh nhìn thấy dáng vẻ này của Hà Điệt đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm!
Khống Tiêu không nhìn Hà Điệt, mà tiếp tục đưa mắt nhìn về phía Giang Dĩ Minh, nói: “Giang Dĩ Minh, nghiêm túc đấy, anh là thầng con rể, nói với tôi những lời như vậy cũng đú để anh chết ba lần, nhưng hôm nay tôi phải xem rốt cuộc anh có bản lĩnh báo vệ được người phụ nữ cúa anh hay không!”
Nói xong, Khống Tiêu nhìn về phía những cố đông đó, nói: “Các vị cổ đông, chuyện đã phát triển
đẽn mức này, các người còn ngây ra không hành động sao? Có phải muốn tôi chặt tay từng người một, trong lòng các người mới sảng khoái đúng không?”
Nói xong, Khổng Tiêu rút lấy một thanh rìu từ trong tay thuộc hạ, dùng sức chém một cái lên phía mặt bàn.
Đám cổ đông run sợ, lập tức bị dọa!
“Tôi, tống giám đốc Thẩm, tôi lựa chọn rút cổ phần, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi thật sự không muốn tay tôi bị chặt đứt!”
“Tôi cũng lựa chọn thoái vốn, tống giám đốc Thẩm, chuyện này cô đừng trách tôi!”
“Khốn kiếp cầm miệng hết cho ông!” Lúc này, Giang Dĩ Minh lớn tiếng quát: “Khổng Tiêu, tôi hỏi cậu câu cuối cùng, cậu vẵn chọn lựa vậy, hay là lựa chọn quỳ xuống xin lỗi?”
“Giang Dĩ Minh, đồ rác rưới này, cậu câm miệng đi!” Hà Điệt lập tức lớn tiếng quát.
Giang Dĩ Minh xông tới, một cước đá ngã Hà Diệt, giẳm lên ngực Hà Diệt, sau đó nhìn về phía Khổng Tiêu.
Khống Tiêu thản nhiên lắc đầu, nói: “Nói thật,
anh là thằng con rể, nói lời này trước mặt tôi thật sự là muốn chết!”
“Đúng, Giang Dĩ Minh, cậu muốn chết, toàn bộ tập đoàn Thẩm Thị đều sẽ bị cậu hại chết!” Hà Điệt lớn tiếng quát: ‘Tống giám đốc Thẩm, cô đồng ý với anh ấy đi, anh Khổng mạnh như vậy, tên rác rưởi như Giang Dĩ Minh, ngủ với Giang Dĩ Minh chi bằng ngủ với anh Khổng! ít nhất sau này anh Khổng còn chống lưng cho tập đoàn Thấm Thị chúng ta nữa!”
“Bịch!”
Một cước Giang Dĩ Minh đạp vào đầu Hà Diệt, trực tiếp đạp Hà Điệt đến bất tính tại chố.
“Dĩ Minh, anh, anh đừng xúc động…” Thấm Thanh Nga ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dĩ Minh, lắc đầu nói. Cô biết năng lực cúa Khống Tiêu mạnh hơn năng lực của Đinh Thế Anh, nếu như đâc tội với Khống Tiêu, vậy thì cho dù Đinh Thế Anh đã chết thì thế lực của Đinh Thế Anh vẫn tồn tại, không phải Giang Dĩ Minh và Thấm Thanh Nga có thể đấu và đối kháng.
Mặc dù cô nghe nói Lý Thành và Đinh Thế Anh đều đã chết, nhưng lại không biết là do Giang Dĩ Minh xử lý, chí biết bởi vì đáp án cảnh sát đưa ra là trong một lần bắt giữ, ông ta và Lý Thành còn có Hồng Việt bạo lực chống lại cánh sát bắt giữ, sau đó bj cảnh sát giết chết.
Bời vì cô yêu Giang Dĩ Minh, cho nên sợ Giang Dĩ Minh bị Khống Tiêu ghi thù, đến lúc đó kết cục của Giang Dĩ Minh sẽ rất thảm!
Cho nên Thẩm Thanh Nga nói: “Các người ai sợ bị chém đứt tay chân, hiện tại có thế thoái vốn, tôi chấp nhận hết!”
Thề chết bất khuất!
Đây là tính cách của Thẩm Thanh Nga, cho dù gia tộc phá sán, cô cũng sẽ không bán đứng thân thể của mình!
“Không cần!” Lúc này Giang Dĩ Minh xua tay, nhìn về phía Khống Tiêu, nói: “Khống Tiêu, tôi đợi lâu như vậy, cậu cũng không trả lời tôi, xem ra cậu không lựa chọn quỳ xuống đất xin lổi, rất tốt, vậy thì tôi đã nói đến đây rồi, từ bây giờ, từ giờ phút này trồ đi, cậu quỳ xuống đất xin lỗi đã không có bất kỳ tác dụng gì nữa!”
Nói xong, Giang Dĩ Minh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trương Mạnh Khôi.
“Alo, anh Dĩ Minh.” Điện thoại của Trương Mạnh Khôi được kết nối rất nhanh.
“Có phải thuộc hạ cúa cậu có một người tên là Khổng Tiêu không?” Giang Dĩ Minh hỏi.