Đỉnh Cấp Tông Sư (Full) - Chương 2406
Ngay sau đó.
Hai mươi tên ma đầu vừa thà lòng tinh thần kia đã
cảm nhận được có thần hồn đang dũng mãnh tiến vào
Thần hồn Thức Hài của bọn họ.
Cảm giác ấy giống như một bầy dê đang nghênh
đón một con hồ dữ.
Thật khùng khiếp.
Không dám có một chút phàn kháng nào.
Thần hồn của Tô Minh đang cấy một loại mầm của
hồn đạo vào trong thần hồn của bọn họ.
Đây là một thủ đoạn cực kỳ đơn giản.
Nhưng sau khi sử dụng nó, về sau, chỉ cần anh nổi
lên một ý tưởng thôi thì hai mươi tên ma đầu này sẽ trực
tiếp bị đánh nát không gian thần hồn.
Có thể nói rằng từ nay về sau, tính mạng của hai
mươi tên ma đầu này đã nằm trong tay của Tô Minh.
Đương nhiên là Tô Minh không có hứng thú để nắm
giữ sống chết của bọn họ.
Đây chì là một món quà mà anh dành tặng cho Tần
Khả Ngọc mà thôi.
Cho nên, ngay sau đó, Tô Minh ngưng tụ ra một viên
ngọc thần hồn, vật này giống như là chốt mở của thần
hồn, anh nắm lấy viên ngọc đi tới chỗ Tần Khả Ngọc mà
không tiến vào Thần hồn Thức Hài của cô ta.
“Từ nay về sau, cô cứ tùy ý sử dụng hai mươi tên ma
đầu này”, Tô Minh nói với Tần Khà Ngọc như vậy.
Có thể nói rằng Tần Khả Ngọc một bước lên mây.
Cô ta chỉ cần sử dụng hai mươi tên ma đầu này là gần
như có thể nắm cả nam vực trong tay!
Sau đó, cô ta sẽ một bước lên trời, trở thành ma đầu
lớn mạnh nhất Ma giới Hàn Uyên.
“Cảm ơn anh”, đôi mắt xinh đẹp của Tần Khả Ngọc dã
về phía Tô Minh, trong đó chợt lóe lên tia tình cảm nhẹ
nhàng rồi biến mất, ma đầu cũng biết cảm động nữa.
“Cút đi”, sau đó, Tô Minh phất tay áo, ý bảo hai mươi
tên ma đầu trên trời cút đi.
Ma Thành Thiên Tâm lại chìm trong tĩnh lặng.
Tựa như, mọi thứ diễn ra khi nãy đều là ào giác.
Đêm ấy.
Lần đầu tiên Tô Minh không tu luyện.
Mà anh ấy chỉ nghì ngơi trong phòng.
Anh ấy dự định vài ngày nữa sẽ đi đến thành Ma Diễm.
Hơn nửa đêm.
“Kẽo kẹt…”
Cửa phòng bỗng bị đầy ra.
Tô Minh giương mắt lên nhìn, thì ra đó là Tần
Khả Ngọc.
Ánh mắt anh ấy chợt lóe, có vài phần kinh ngạc, bởi lẽ,
trang phục của Tần Khà Ngọc nó…
Được lắm.
Đúng vậy, cách ăn mặc và trang điểm của Tần Khà
Ngọc có thể thấy rõ là được chuẩn bị rất tinh tế.
Nhưng sắc mặt của cô ta hơi ừng hồng.
Cô ta rõ ràng là một đại ma đầu, thế mà bây giờ lại tỏ
ra thẹn thùng, còn xen lẫn ngại ngùng…
Hơn nữa, cơ thể của cô ta thật sự rất đẹp, trái tim Tô
Minh không tự chủ mà đập nhanh hơn một nhịp.
Có lẽ anh ấy đã hiểu tại sao Tần Khả Ngọc bỗng nhiên
đến đây rồi…
“Cô Tần, tôi giúp cô là bởi vì cô đã cứu mạng của tôi,
để báo đáp ân tình ấy, tôi giúp cô một vài việc, nó chẳng
đáng là bao, do vậy, cô không cần phải qua đây để cảm
ơn tôi đâu”, Tô Minh nói.
Đây là lời thật lòng của anh.
Anh ấy biết rằng, Tần Khà Ngọc là tới đây để
hiến thân.
Nhưng cũng có thể là không phải.
“Em có lòng riêng”, nói ra xong, lòng Tần Khả Ngọc trở
nên nhẹ nhõm hơn, cô ta khẽ cắn đôi môi đồ mọng của mình,
sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi đi tới chỗ
Tô Minh: “Em muốn trở thành người phụ nữ của anh”.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Tô Minh rất mạnh.
Cô ta lại không ghét anh.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta đã rung động
trước Tô Minh, và đó là lần đầu tiên trong đời cô ta cảm
nắng người khác.
Cô ta linh cảm rằng, nếu đêm nay mình không làm gì
cả thì có lẽ ngày mai khi Tô Minh rời khỏi nhà họ Tần, rồi
đi đến thành Ma Diễm, từ ấy về sau, e là mình sẽ không
còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa.