Đỉnh Cấp Tông Sư (Full) - Chương 2407
Cô ta là một con người dũng cảm.
Nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì sẽ không còn chần
chừ nữa
Vì thế, cô ta đã đến đây.
“Tôi không phải là người của Ma giới Hàn Uyên, có lẽ
chẳng bao lâu sau, tôi sẽ rời khỏi Ma giới Hàn Uyên này”,
Tô Minh nói.
“Em biết mà”, Tần Khả Ngọc không hề ngạc nhiên, cô
ta đã đoán trước được việc này, người có thể giết Huyễn
Âm Ma trong nháy mắt chắc chắn không thể nào là ma
đầu ở Ma giới Hàn Uyên này, ở đây vẫn chưa có ma đầu
nào mạnh mẽ đến vậy cả.
Tần Khà Ngọc hít thờ thật sâu, rồi mới nói: “Em sẽ
ngoan ngoãn ở lại Ma giới Hàn Uyên, rồi trở thành nữ ma
vương của Ma giới Hàn Uyên. Còn anh, sau khi rời khỏi Ma
giới Hàn Uyên, tướng lai sau này, nếu như có thời gian thì
thường xuyên đến Ma giới Hàn Uyên thăm em nhé, em tin
tường anh có thể làm được việc này. Nếu anh không có
thời gian về đây được, thì anh có thể cho em mang thai
đứa con của anh, em sẽ không còn cô đơn nữa”.
Tô Minh kinh ngạc há hốc mồm.
Tần Khà Ngọc đã lại gần Tô Minh, giọng nói của cô ta
trở nên rất nhỏ: “Đây là lần đầu tiên của em, Tô Minh, xin
hãy nhẹ nhàng anh nhé…”
Đã đến nước này rồi, Tô Minh cũng chẳng phải là
thánh nhân.
Sao anh có thể làm ngơ không làm gì được chứ.
Ngay sau đó, ngọn đèn lung lay, đám mây mù che lấy
vång trăng treo cao.
Rốt cuộc Tô Minh vẫn nán lại thêm một thời gian nữa.
Vốn dĩ, anh quyết định ngày hôm sau sẽ rời khỏi nhà
họ Tần rồi đi đến thành Ma Diễm.
Nhưng rồi lại vì Tần Khả Ngọc…
Một đêm ngọt ngào.
Anh không thể nào làm chuyện sau khi trài qua một
đêm với người ta, mà sáng sớm hôm sau đã bò đi được.
Do vậy, Tô Minh ở lại nhà họ Tần khoảng tầm
năm ngày.
Ngày thứ sáu.
Dưới sự lưu luyến của Tần Khảà Ngọc.
Tô Minh lên đường đến thành Ma Diễm.
Thành Ma Diễm cách Ma Thành Thiên Tâm không quá xa.
Hơn nữa, dựa vào lộ trình mà Tần Khả Ngọc vạch ra.
Tô Minh dùng tốc độ tối đa để di chuyển.
Còn chưa tới hai giờ đồng hồ.
Anh đã đứng trước thành Ma Diễm.
Đây quả nhiên là một tòa thành chết.
Khi đứng trước thành Ma Diễm, anh có thể cảm nhận
được, cả trong lẫn ngoài tòa thành đều không có một
chút hơi thờ của sự sống.
Thành Ma Diễm cho anh một cảm giác rất trầm lặng.
Nó không hề bức bối, náo nhiệt.
Nhưng sự trầm lặng là bình yên này lại có cảm giác
giống như sự yên bình trước khi phong ba bão táp kéo tới,
tựa như là ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, tựa như thú dữ
sắp tỉnh giấc.
Tường thành của thành Ma Diễm cao chọc trời.
Tất cả đều nhuộm một màu đò tươi.
Trông nó tựa như là đám mây máu đang bốc cháy, chỉ
với một cái liếc mắt đã cảm thấy chấn động.
Ở trên tường thành có khắc hai chữ “Ma Diễm”.
Kiều chữ trương nha ngũ trào nhìn tựa như ngọn lửa
ma quái đang bập bùng.
Cửa thành thật ra lại không lớn, trông khá bình
thường, nó đang đóng kín mít.
Tô Minh đứng trước cửa thành, thì thào tự nói với bản
thân: “Đây chính là nơi tụ tập nghiệp chướng do tất cả ma
đầu của Ma giới Hàn Uyên sinh ra trong suốt hơn mười
triệu năm qua sao? Hy vọng nó không đề mình thất vọng”.
Ở nền văn minh Hàn Uyên.
Kể từ khi trận chiến giữa Phù Sinh Ngục và Tô Minh
kết thúc.
Cả nền văn minh Hàn Uyên cứ như rơi vào hố sâu tĩnh
lặng, nó bình yên như mặt nước.
Cứ ngỡ rằng, sau khi Phù Sinh Ngục bại lộ thân phận,
thì bọn chúng sẽ rời khỏi nền văn minh Hàn Uyên, dù sao,
tất cả thành viên trong Phù Sinh do Luyện Phù Sinh, chủ
nhân của Sát Đạo, cầm đầu đều đến từ nền văn minh Sát
Đạo, đây chính là nền văn minh cấp chín, nền văn minh
cao cấp nhất, sao lại cứ ở mãi nền văn minh Hàn Uyên chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phù Sinh Ngục vẫn cố
tình ở lại nền văn minh Hàn Uyên như cũ.