Đỉnh Cấp Tông Sư (Full) - Chương 2411
Ma giới Hàn Uyên.
Tô Minh đã tiến vào thành Ma Diệm.
Khoành khắc đầu tiên khi anh vừa đặt chân
vào thành.
Vô số bóng dáng ma quỷ của nghiệp hòa, kêu khóc
om sòm không kiêng nề.
Ập đến trước mắt anh.
Sự chấn động không ngôn từ nào có thể hình dung
giống như anh đã tới địa ngục ma quỷ, những ma ảnh
nghiệp hòa kia đã đánh mất lý trí, tro nên điên cuồng tới
cực điểm, chém, cắn xé, lôi kéo về phía Tô Minh, có một
số chui vào lỗ tai anh mà gầm thét, cũng có một số lọt
vào lỗ mũi anh, có số lại thuận theo lỗ chân lông mà
xâm nhập vào da thịt anh.
Tuy nhiên.
Tô Minh mặt không cảm xúc.
Tâm trạng không hề dao động.
Giây tiếp theo.
Đột nhiên.
Hàng trăm triệu ma ành nghiệp hỏa giống như cảm
nhận được điều gì đó, tất cả đều kinh hãi vô cùng.
Giống như phát điên muốn cấp tốc rút lui.
Muốn rút khỏi cơ thể Tô Minh.
Muốn tránh xa anh.
Thế nhưng…
“Đều chạy rồi sao?”, Tô Minh lầm bẩm rồi cười nhạt.
Anh trực tiếp hét lên: “Kho tàng huyết mạch vận
chuyển cho ta, cắn nuốt!”
Trong chốc lát.
Toàn thân Tô Minh kịch liệt run rây.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể hưng phấn.
Dòng chày chấn động trong huyết quàn.
Mọi phân tử huyết mạch đều dường như đều biến
thành những cái miệng nuốt chừng.
Trắng trợn ngấu nghiến.
Điều càng đáng sợ hơn chính là kho tàng huyết
mạch phát uy, như thể sở hữu sức mạnh phong tòa,
vậymà trực tiếp bao phù toàn bộ thành Ma Diệm.
Toàn bộ nghiệp hòa trong thành giờ phút này muốn
tháo chạy, né tránh đều vô dụng, chúng đã hoàn toàn bị
bao trùm và vây khốn lại.
Chỉ còn lại mất đi lí trí giấm đạp lên nhau.
Thời gian trôi qua từng giày từng phút.
Trong thành Ma Diệm, Tô Minh đứng ở trung tâm.
Giống như một tác phẩm điêu khắc.
Nhưng nếu có người có khả năng nhìn xuyên thấu
vạn vật đứng đây lúc này liền có thể thấy được kiếm
tâm trong cơ thể của anh đang tiến hóa!
Đúng vậy.
Ngoài kiếm diễn và lôi diễn, kiểm tâm vậy mà muốn
tiến hóa ra thuộc tính thứ ba- hỏa.
Khả năng khổng chế thuộc tỉnh hòa của Tô Minh
tăng vọt theo từng giây.
Hòa diễm giai đoạn một, giai đoạn hai, giai đoạn ba.
Tiến bộ điên cuồng.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây.
Khoảng hai giờ sau.
Cả thành Ma Diệm đã biến thành một tòa
thành chết.
Một tòa thành chết chìm trong không khí vắng lặng,
tiêu điều, không còn chút dấu vết của hơi thờ nóng
bòng và thô bạo nào nữa.
Tô Minh mở mắt, trong đôi mắt anh còn phàng phất
dòng chày hòa vận.
“Vù.”
Tô Minh thờ ra một ngụm khí đục, phun ra toàn bộ
hòa độc và cặn bã ẩn chứa trong nghiệp hòa mà bản
thân vừa cắn nuốt kia ra ngoài.
Sau đó, anh đưa tay, búng nhẹ một cái.
Một ngọn lửa xuất hiện.
Sắc tím tinh khiết.
Rực rỡ chói mắt.
Cũng rất mỹ lệ.
“Hòa diễn giai đoạn chín sao?”, Tô Minh lầm bẩm một mình.
Không chỉ ngọn lừa.
Mà kiếm diễn, lôi diễn cũng tăng lên giai đoạn chín,
từ giai đoạn bốn một đường tăng thẳng lên giai đoạn chín.
Nguyên nhân rất đơn giàn, tại khoảnh khắc mành
hỏa diễn thiếu sót kia trở về vị trí của nó, toàn bộ ba
thuộc tính công kích cực mạnh mẽ đều đạt tới thời điểm
thích hợp, tiến tới triệt để kích hoạt kho tàng huyếtmạch.
Kho tàng huyết mạch được kích hoạt hoàn toàn
phản hồi ngược lại cho ba thuộc tính công kích kia, trực
tiếp đẩy chúng lên đến cấp bậc đình cao nhất mà muôn
vàn thế giới có thể chịu đựng được.
Kiếm diễn giai đoạn chín, lôi diễn giai đoạn chín, hòa
diễn giai đoạn chín.
Giống như một giấc mơ vậy.