Đỉnh Cấp Tông Sư (Full) - Chương 2412
Bởi vì anh đã hoàn toàn làm chủ được kho tàng
huyết mạch nên sức mạnh trên những phương diện
khác cũng nhày vọt.
Như sức mạnh thuần túy.
Đã tăng vọt lên mức hơn nửa triệu long lực!
Với sức mạnh ở đẳng cấp này, sợ rằng có thể đâm
thùng cả nền văn minh cấp tám với chỉ một ngón tay rồi.
Còn có phòng ngự vật lý càng thêm dọa người, ngay
cà bàn thân Tô Minh cũng không biết, dù sao nếu phải
đương đầu với đòn tấn công dồn toàn lực của Luyện
Phù Sinh một lần nữa thì khả năng cao là dù anh đứng
bất động một chỗ ông ta cũng không thể chém giết nổi mình.
“Dường như… dường như… đất trời cũng có chút
không dung chứa nổi mình nữa rồi”, Tô Minh ngước đầu
tự nhủ, hiện tại anh không giải thích được mà cảm nhận
được muôn vạn thế giới đang bài xích và kiêng dè bản thân.
Điều này chứng minh anh đã mạnh mẽ đến mức
muôn vạn thế giới cũng không thể tiếp nhận nổi nữa.
Anh có dự cảm, nếu như bản thân tiếp tục tiến về
phía trước, tiếp tục tiến bộ.
Có lẽ chẳng bao lâu anh liền có thể trực tiếp khống
chế toàn bộ, đưa tất cả vào trong nội thế giới của mình.
Nội thế giới của người khác là một nền văn minh.
Mà nội thế giới của bàn thân có thể là các tầng trời
và thế giới được hình thành từ vô số nền văn minh.
“Đã đến lúc trở về rồi, thiên nữ, tôi tới đây”, tiếp đó,
âm lượng của Tô Minh lớn hơn ba phần, anh truyền âm
cho Tần Khả Ngọc, thông báo cho cô ta biết, anh lập
tức phải rời khỏi Ma giới, sau này, anh sẽ thường xuyên
tới Ma giới để thăm cô, nói cho cô biết, cô là người phụ
nữ của anh, hứa hẹn với cô, sau đó..
Tô Minh nhìn lên.
Anh của hiện tại có thể nhìn thấy vách ngăn vô hình trên đầu.
Sự tổn tại của vách ngăn không gian hoàn toàn ngăn
cách Ma giới Hàn Uyên và nền văn minh Hàn Uyên.
Vách ngăn này là sự hình thành của quy luậtchư thiên.
Nó gần như không thể bị phá vỡ, cho dù chủ nhân
của nền văn minh Hàn Uyên là Băng Quỷ Đạo Nhân
muốn đánh vỡ cũng phải hao phí một cái giá cực lớn,
được không bù mất.
Nhưng Tô Minh của hiện tại có thể.
“Chi là một vách ngăn còn con, đâm xuyên qua là được”.
Nền văn minh Hàn Uyên.
Quả cầu băng và quà cầu máu bao trùm kia gần như
biến mất cùng lúc.
Toàn bộ nền văn minh Hàn Uyên đã hoàn toàn chết đi.
Chì có hai người đang đứng ngang trời.
Chính là Ngư Dung Băng cùng Luyện Phù Sinh.
Không có bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào.
Giết.
Hai người cơ hồ ra tay cùng một lúc.
“Băng sát”, Ngư Dung Băng phun ra hai chữ này, gio
tay chỉ ra, trong chớp mắt bầu trời như muốn rạch
ngang, vô số mũi khoan băng giáng xuống từ trên trời,
dày đặc không kẽ hở, tốc độ rơi của chúng gần như có
thể so sánh với tốc độ ánh sáng, quá nhanh, hơn nữa,
mỗi một mũi khoan đều mang theo thuộc tính băng hàn
ngang tàng tới cực điểm, toàn bộ không gian khoan
băng đi qua đều bị đông cứng và nứt ra thành từng
mành vụn, biến thành chân không.
“Huyết sát”, tuy vậy, Luyện Phù Sinh không hề sợ hãi
hay kinh hoàng, đồng thời vươn ngón tay chỉ.
Ngay lập tức hàng trăm triệu mũi nhọn màu máu
giống như những kim sắc cuộn dâng từ dưới mặt đất,
dao động rồi bay vụt lên trời, nhanh không kém tốc độ
ánh sáng, hơn nữa còn cực kỳ chuẩn xác, từng đạo ánh
sáng màu máu đều rõ nét, rắn chắc đối đầu với mũi khoan băng.
Nhất thời, khoan băng màu bạc và tia sáng màu máu
sau va chạm liền nổ tung tóe giống như hàng tỷ đóa pháo
hoa nở rộ giữa đất trời, tuyệt đẹp nhưng lại khiến người ta
phải tê dại da đầu.
Ngang tài ngang sức.
“Huyết đao tràm!”, Phù Luyện Sinh ra chiêu, cánh tay
đao kia chớp mắt vươn tới, ngay lúc nhấc lên, chỉ có cảm
giác cả trời đất đều bị xé nát, một tia sáng màu máu
giống như một tấm màn đỏ giăng xuống, chém về phía
Ngư Dung Băng.