Đỉnh Cấp Tông Sư (Full) - Chương 2413
“Kiếm băng”, Ngưng Dung Băng lại không lùi bước mà
tiến lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sát khí và kiên định,
một thanh kiếm băng xuất hiện trước bàn tay mành khành
của cô, tay cô nắm chặt kiếm băng, hàng trăm triệu hơi
thở công phạt băng hàn không màng tất cả mà lưu
chuyền, dung hòa vào trong kiếm băng.
Ong…
Kiếm băng phất ra.
Nghênh đón huyết đao trảm.
“Rắc!”
Một đao một kiếm, đối đầu.
Lặng lẽ.
Nhưng hơi thờ hủy diệt lại lan tràn mọi hướng trài rộng
hàng triệu dặm.
Phá hủy một khoảng hư không mênh mông.
Khóe miệng Ngư Dung Băng trào ra một tia đỏ tươi.
Còn Luyện Phù Sinh, dù sắc mặt không quá khó coi
nhưng không bị thương.
Rõ ràng Ngư Dung Băng vẫn thua kém Luyện Phù Sinh
một đằng cấp.
Chuyện này có hiều được.
Một lão quái vật như Luyện Phù Sinh đã tu luyện trong
bao lâu cơ chứ?
Cho dù Ngư Dung Băng nhận được thừa kế từ chủ
nhân Băng Hàn, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một thời gian củng cố.
“Ha ha… Huyết đao tràm! Huyết đao tràm! Huyết đao
tràm!”, ánh mắt Luyện Phù Sinh dữ ton, ông ta phá lên
cười khoái chí, bỗng nhiên tiến lên một bước, cánh tay
đao giống như phát điên, đánh chém, bất chấp, không
kiêng nể, không theo trình tự, một đao nối tiếp một đao,
không cho bất kỳ chút thời gian nghi ngơi nào.
Ngư Dung Băng đều đón lấy.
Kiếm băng trong tay cũng không sợ hãi.
Tay cô cầm kiếm băng, không quan tâm tới việc tiêu
hao tiên nguyên trong cơ thể.
Không màng tới sự cạn kiệt của pháp diễn.
Bất chấp kiếm băng trong tay đã bị mài mòn.
Cô lúc này giống như một nữ chiến thần.
Dường như quên đi tất cả.
Chỉ có chém giết.
Chỉ có chiến đấu.
Chỉ có báo thù!
Ting ting ting…
Đao kiếm đâm sầm vào nhau, trong giây lát đã chạm
trán trên nghìn lần
Hình dáng của hai người giống như bóng ma dịch
chuyển tức thời, trong phút chốc xuất hiện ở hai đầu
phương trời, giây lát lại ở bên bờ biển máu, sau đó lại
đứng sừng sững giữa hư không.
Mỗi khi cả hai xuất hiện, họ đều giao tranh hàng nghìn
chiêu thức trong tích tắc.
Sau thời gian hàng chục nhịp thờ.
Dừng lại.
Gương mặt của Luyện Phù Sinh đã tái nhợt, thậm chí
nếu quan sát kỹ lưỡng, cánh tay đao của ông ta đang run
rầy, hiền nhiên là tiêu hao rất lớn.
Mà Ngư Dung Băng, vết máu trên khóe miệng càng đậm hơn.
Kiếm băng trên tay cô đã gãy tan.
Trên bả vai có một vết đao sâu hoắm.
Với vết đao đâm thông thường, chiếu theo thực lực
hiện tại của Ngư Dung Băng, có thể hồi phục lại trong
nháy mắt nhưng đối phương là Luyện Phù Sinh, chủ nhân
Sát Đạo, trên đường đao của ông ta ần chứa sát đạo vận,
do đó, trên vết đao chém cũng bao hàm cả sát đạo vận,
rất khó để chữa lành.
“Cô đã cùng đường bí lối rồi, nếu còn tiếp tục chiến
đấu, cô sẽ chết, là thực sự chết đi, tên Tô Minh đó đã bị
lưu đày tới Ma giới, cho dù còn sống cũng đã biến thành
một ma đầu rồi, cũng không nhớ về cô nữa, cô không dễ
dàng gì mới giành được di sản của chủ nhân Băng Hàn,
trở thành chủ nhân Băng Hàn, từ nay có thể tồn tại vĩnh
hằng với muôn vàn thế giới, nắm giữ hàng trăm triệu
thuộc tính băng hàn, trở thành nữ vưong băng hàn, chết ở
nơi này đáng giá sao?”, Luyện Phù Sinh khàn giọng nói.
Ông ta thực sự có chút hoàng sợ rồi.
Ngư Dung Băng quá điên khùng.
Trong cuộc giao chiến sinh tử giữa hai người, cô quà
thực đã bất chấp tất cả.
Ông ta chắc chắn, sợ rằng ngay cả băng diễn cô cũng
đang đốt cháy.
Còn có tuổi thọ, huyết mạch, toàn bộ đều đang
thiêu cháy.
Đây là một kè điên mà!
“Tô Minh là người đàn ông của tôi, bởi vậy đáng giá”,
nét mặt Ngư Dung Băng sương giá, không có bất kỳ dao
động cảm xúc nào.