Đỉnh Cấp Tông Sư (Full) - Chương 2417
“Tô Minh, Dung Băng là đang nằm mơ sao?”, Ngư
Dung Băng đã quá suy nhược, tự lầm bẩm một mình, cô
không dám tin hình bóng mơ hổ đang hiện ra trước mắt
mình này, cô còn tường rằng bàn thân đã cận kể từ vong,
do đó gặp ào giác trước khi chết.
“Đúng là một cô gái ngốc”, Tô Minh có chút đau lòng
cùng cảm động, anh nhẹ giọng nói, cánh tay đang ôm
chặt lấy cô kia tuôn ra lực sinh mệnh và khí tức tiên
nguyên vô tận rót vào trong cơ thể của Ngư Dung Băng.
Lập tức Ngư Dung Băng vốn đang thoi thóp một hơi
giống như vùng đất khô cắn bất ngờ gặp cơn mưa xuân.
Cơ thể vốn sắp mất đi sự sống lại phục hồi nhanh
chóng. Ngay cả tuổi tho, tinh huyết… bị đốt cháy trước đó
cũng đang cấp tốc khôi phục.
Như một phép màu.
“Hà?” Hai mắt chủ nhân Không Gian sáng rực: “”Rất thú vị”.
Dứt lời liền không kim được mà phát tay.
Trong chớp mắt, hàng trăm triệu tầng không gian lại
một lần nữa tăng tốc, biến hóa kỳ ào, một lần nữa ngưng
tụ thành dòng thác lũ càng mạnh hơn, to lớn và thuần
khiết hơn không ngừng lao thằng về phía hai người Tô
Minh và Ngư Dung Băng.
“Tô Minh, mau… mau chạy đi..”, Ngư Dung Băng vừa
bình phục được một phần thương tích, thấy cảnh này sắc
mặt liền biến đổi, một tay gắt gao tóm chặt lấy cánh tay
của Tô Minh.
Vừa rồi cô đã được trài nghiệm sự khủng bố từ thần
thông không gian của vị Chủ nhân Không Gian kia, lúc
này chiêu thức đó lại được thi triền một lần nữa, không
những vậy uy thế rõ ràng càng mạnh mẽ hơn, cô không
dám tưởng tượng hậu quả sẽ còn tàn nhẫn hơn bao nhiêu.
Cô có thể chấp nhận cành bản thân hấp hối, chấp
nhận một cái chết thảm nhưng cô thà chết cũng không
muốn nhìn thấy người đàn ông trong tim mình bị vô số lớp
không gian nghiền nát, đè bẹp thành mành vụn, thà chết
cũng không muốn anh phải nhận cái chết thàm thương
ngay trước mắt mình.
“Yên tâm, người đàn ông của em rất lợi hại”, nói đoạn
Tô Minh nhấc tay khế véo khuôn mặt nhỏ đã lạnh lẽo của
Ngư Dung Băng.
Cùng lúc đó.
Tới rồi.
Sự trấn áp tới cực hạn của hàng tỷ tầng không gian
ập tới.
Vững vàng kiên cố, toàn bộ đều bổ nhào về phía
Tô Minh.
Anh giống như hoá thành một tấm bia sống.
“Còn không bằng Ngư Dung Băng”, chủ nhân Không
Gian thầm khinh bì một câu, Ngư Dung Băng còn biết
vùng vẫy, mà Tô Minh dường như chỉ đành chấp nhận số
phận, đúng là nực cười!
Tuy nhiên.
Sự nhạo báng của hắn ta còn chưa kéo dài tới thời
gian nửa nhịp thờ.
Liền dừng lại.
Chủ nhân Không Gian im lặng.
Khí tức như một vị ma thần với nụ cười thường trực
trên môi, sự tự tin mờ nhạt, điều khiển tất cả như đã định
liệu trước cùng tư thái hơn người của hắn ta trong giây lát
liền ngưng trệ lại.
Sao có thể như vậy?
Hắn không hề lưu tình tung ra thần thông không gian,
toàn lực dồn sức lên người Tô Minh, lại… lại không có kết
quả như mong muốn, Tô Minh chẳng hề xê dịch? Khuôn
mặt và khí tức đều không biến hóa? Xem ra chỉ giống như
gió xuân mềm mại lướt qua người anh?
Đùa gì vậy?
Tâm thái của chủ nhân Không Gian gần như sụp đổ.