Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 120
Liễu Thanh Giang và bác sĩ quân y cầm súng bước xuống xe.
“Liễu Thanh Giang, xem ra là bọn chúng nhằm vào anh Cảnh.”
“Sớm biết vậy, anh Cảnh nên giết bọn họ từ đầu, đám người kia phỏng chừng là đến để trả thù.” Liễu Thanh Giang cắn răng, cười lạnh “Con
mẹ nó ấy thế mà cũng không xem ai ở đây, mẹ nó tao cũng đều phải người dễ chọc vào.”
Một giây, hai giây, thời gian chầm chậm trôi qua như kéo dài vô hạn, Ninh Giai Kỳ cúi đầu ôm Cảnh Nhược Đông, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Lão Lục, đánh vào cả hai phía, đảm bảo bọn họ không thể vượt qua được!”
“Được!”
Giọng nói thưa thết lần nữa vang lên. Nhưng đối
phương đã bị súng của Đường Tranh chặn lại,
không ai dám bước lên thêm một bước.
A… “Người trong lòng hơi run rây, chậm rãi mở
mắt.
Ninh Giai Kỳ sing sốt, nâng đôi mắt đã mộng đẩy
nước nhìn anh, nước mắt như sắp chực trào ra.
“Ninh Giai Kỳ?”
“Điơng, đìng nói chuyện.”.
Bên ngoài có ánh sáng mơ hồ, Liễu Thanh Giang
và Lão Lục cùng cố hết sức chiến đấu ngăn bọn
chúng lại, chờ đại quân ciau viện đến.
Cảnh Nhược Đông nâng tay lên, mặc dù lúc này
anh không biết mình đang ở đâu, nhưang anh nghe
được bên ngoài có tiếng súng nhanh chóng nắm rõ
tình hình hiện tại.
“Em thế nào lại ở đây?”.
Ninh Giai Kỳ thần kinh rất căng thẳng, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt trong tay, cô vừa định mở miệng nói gì đó, xe đột nhiên rung lắc dữ dội, tất cả cửa sổ xe bị đập mạnh vỡ tan tành.
“Ninh Giai Kỳ.” Không ngờ trên núi còn có người của bọn chúng, Liễu Thanh Giang nhìn chiếc xe việt dã, cơ hồ như muốn cắn nát, mẹ nó rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người vậy!
Giờ phút này trong lòng Liễu Thanh Giang nóng như lửa đốt, có thể anh bị đối phương chặn lại, nhất thời không thể đến được. Bọn chúng ở trên núi tạm thời cũng không thể xuống được, nhưng bọ chứng rõ ràng bắn vào xe dường như muốn xe nổ tung vậy.
“Ninh Giai Kỳ! Xuống xe!”.
Trong xe, cả hai người đều nghe giọng nói của Liễu Thanh Giang.
Ninh Giai Kỳ chắn ở phía trên Cảnh Nhược Đông, cảm thấy phía sau lưng đau nhói, những mảnh vỡ của kính xe có vài mảnh đâm vào người cô. Sau gáy hơi nhói tựa hồ như có chất lỏng gì đó chảy dọc xuống da thịt cô, rơi trên mặt Cảnh Nhược Đông, một đoá hoa diễm huyết nở rộ.
“Giai Giai.” Đôi mắt Cảnh Nhược Đông dần ửng đỏ, nhìn thấy ánh mắt cô vừa đau đớn vừa sợ
hãi.
“Anh Nhược Đông, mau, mau xuống xe.”
Cảnh Nhược Đông vẫn chưa hết thuốc tế, hơn nữa vì có vết thương trên người cơ hồ rất khó động đậy, anh nhịn đau đưa tay nâng người lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó liền ngã xuống.
“Em, xuống xe phía bên trái, vị trí này tối bọn họ sẽ không thấy được, em trốn đằng sau tảng đá kia.”
“Anh đi ra theo em.”.
“Anh không động đậy được, em nhanh lên! Xe sắp nổ rồi!”
Ninh Giai Kỳ hoàn toàn chấn động.
Cô nhìn Cảnh Nhược Đông thật lâu, cắn răng, cong thắt lưng, nghe lời mở cánh cửa phía bên trái.
Sau khi ra khỏi xe, lại không ngoan ngoãn trốn đi, cô vươn tay luồn dưới nách Cảnh Nhược
Đông dùng sức kéo anh ra.