Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 121
Lần một, không động đậy. Lại một lần nữa, vẫn không động đậy.
Cảnh Nhược Đông sắp bất tỉnh, anh tuyệt vọng nói “Ninh Giai Kỳ!”
Chiếc xe phát ra vài âm thanh, Ninh Giai Kỳ phảng phất như nghe được tiếng chất lỏng tí tách rơi trên mặt đất. Có thể cô không nghe lời anh, từng chút từng chút một kéo anh ra.
“Sẽ đau, anh kiên trì một chút…” “Ninh Giai Kỳ em có nghe thấy anh nói không!”
“Em không nghe, không có việc gì, anh Nhược Đông không có việc gì đâu.”
“Em!”
Có người nói rằng, con người khi bị bức đến đường cùng, sức mạnh tiềm ẩn sẽ bộc phát.
Cơ thể chênh lệch, cô không thể kéo được anh ra, nhưng lúc này không biết cô lấy ở đầu ra sức mạnh, từng chút từng chút một, cứ thế từng chút kéo anh ra bên ngoài một chút. Cả người đau đớn, mạch máu bởi vì ngoại lực tác động máu càng điên cuồng mà chảy ra ngoài. Ninh Giai Kỳ gắt gao ôm lấy Cảnh Nhược Đông, như thể dùng cạn sức lực của toàn thân.
Máu của cô, hoặc có thể là máu của anh, đã không nhìn rõ là máu của ai.
Lúc này Ninh Giai Kỳ chỉ biết, cô chỉ mong anh không bị sao, nếu ngay trước mắt cô anh xảy ra chuyện, thì cô tình nguyện….
Cùng anh chết chung một chỗ.
Cảnh Nhược Đông bị chọc tức đến choáng váng, nhưng Ninh Giai Kỳ rõ ràng không chịu buông tay.Vì thế anh theo lực kéo của cô, nhanh chóng đưa bản thân ra khỏi xe.
Toàn thân đau nhức, giống như
ngay sau
đó có thể
chết đi, nhưng giờ phút này, tâm tri anh chỉ còn có
cô đang khóc nức nề. vẫn là âm thanh bướng binh
như trước kia.
Anh kiên trì một chút, kiên trì một chút nữa sẽ
tốt thôi…”
Anh, cầu xin anh….”
“Phụt! Trong bóng đêm ánh la chet loé lên, hơi
nóng bốc đến tận trời.
Liễu Thanh Giang trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã
dân bốc cháy trong nháy mắt, tiếng gầm giận dữ
từ trong cuốn hạng toát ra…
Màn đêm cũng via lúc buông xuống.
Tỉnh dậy như một giấc mơ, trong một mảng sương mù, anh nhìn cô đứng cách đó không xa, vừa rụt rè đưa tay về phía anh.
“Anh Nhược Đông, em thật sự sẽ lớn lên.”
“Mọi người nói em là vị hôn thê của anh, vậy anh có thể làm chỗ dựa cho em không.”
“Anh đau sao?” “Em không muốn cùng anh về nhà…”
“Không có việc gì…anh, cầu xin anh kiên trì một chút.”
Vô số âm thanh khắp nơi vọng đến, mềm mại ôn nhu, tất cả đều là giọng nói của cô.
Sương mù càng thêm dày đặc, Cảnh Nhược Đông đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh mờ ảo của cô, tựa như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Trong tim anh dần hốt hoảng, muốn mở miệng gọi cô nhưng anh sợ lớn tiếng sẽ làm cô hoảng sợ, vì vậy nhỏ giọng nói “Giai Giai, đến bên anh này.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời đi về phía trước, nhưng càng đi đến gần anh càng nhìn rõ, anh nhìn thấy trên người cô đổ đầy máu, máu từ đầu, cánh tay, trán, ngực,… Tất cả đều là máu!
“Anh…em đau quá…”
Ánh mắt của cô trống rỗng không có chút ánh sáng nào, nhưng tràn đầy vẻ sợ hãi. Cảnh Nhược Đông bị ánh mắt của cô làm cho đau đớn, ngực giống như bị xuyên qua, hiu quạnh lạnh lẽo, như bị dao cắt.
Tựa hồ một khắc mà chạm vào cô, ngay lập tức cô sẽ tan biến.