Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 124
“Đau sao.” Cảnh Nhược Đông mở miệng nói trước.
Ninh Giai Kỳ đến bên giường anh ngồi xuống thấp giọng nói “Ôn ạ.” Dừng một chút, lại nói “Không có nghiêm trọng như anh.”
Cảnh Nhược Đông nhíu mày “Thế nào mà em lại đi so với tôi.”
Ninh Giai Kỳ “…..”
“Ninh Giai Kỳ, anh từ khi nào mà không biết lá gan em lại to như vậy.” Cảnh Nhược Đông ngữ khí sắc bén, như đang dạy dỗ.
Ninh Giai Kỳ cắn chặt răng “Vậy, anh nghĩ em sẽ đứng nhìn anh chết sao.”
Cảnh Nhược Đông “Nhưng em không nhìn xem tình hình lúc ấy như thế nào, em có biết hay không, nếu lúc đó em không kéo tôi ra được, chúng ta sẽ chết ở nơi đó.”
“Cùng chết ở đó cũng tốt!” Ninh Giai Kỳ đột nhiên nói.
Cảnh Nhược Đông sing sốt một chút “Em nói cái
gì.
Ninh Giai Kỳ đan chặt hai bàn tay đang run rấy.
ánh mắt cô đô biờng nhìn Cảnh Nhược Đông “Em
nói cùng chết ở nơi đó cũng tốt, nếu anh chết ngay
truước mặt em, thì làm sao em có thể sống bình
thản được đây, thay vì mãi mãi bị ám ảnh bởi
những ác mộng, trở về cũng không biết phải nói
với mọi người nhe thế nào, chi bằng thà chết cùng
nhau.”
“Ninh Giai Kỳ!”
“Anh…điờng bận tâm nữa.” Hốc mắt Ninh Giai Kỳ
rốt cuộc không giữ nổi nước mắt, từờng giọt từng
giọt nước mắt chày xuống, động trên mu bàn tay.
dân dân tích tụ thành một màng lớn.
Cảnh Nhược Đông ciơng đờ, thoáng chốc tim như
bị dao cắt.
“Ngay từ đầu em không nên lên xe.” Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt của cô, giọng nói rất nhẹ.
Ninh Giai Kỳ như không nghe thấy gì, khi anh vươn tay lau nước mắt cô, cô dường như đột nhiên tỉnh dậy sau trận chiến sinh tử kinh tâm động phách kia, đau đớn khóc thành tiếng.
Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết như vậy.
Cảnh Nhược Đông nhếch môi, vươn tay, đem cô áp vào trong ngực mình.
Ninh Giai Kỳ cách một tấm chăn, dựa vào ngực anh, khóc đến rối tinh rối mù.
“Xin lỗi…” Anh nói.
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chôn ở trong chăn lắc đầu.
Cho tới bây giờ cô vẫn không hối hận vì đã lên chiếc xe kia, mà cảm thấy chính mình thật quá may mắn vì đã bước lên chiếc xe đó.
Nghĩ như vậy nhưng cô không nói ra, cô sợ bị ác mộng mãi ám ảnh, sợ trở về Ngôn gia không biết nói thế nào, nhưng kỳ thật điều cô sợ nhất là mãi mãi không còn gặp được anh, nếu trên thế
giới này không còn có Cảnh Nhược Đông…Cô cảm thấy, mọi thứ không còn gì để giữ lại nữa.
Nhiều ý nghĩ thật đáng sợ.