Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 125
Cảnh Nhược Đông vuốt ve tóc cô, tuỳ ý để cô dựa vào ngực mình mà khóc. Chờ đến khi cô có thể ngừng khóc, anh khẽ cười nói “Đừng khóc, tôi còn chưa chết.”
Ninh Giai Kỳ cứng đờ, mắt đỏ bừng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung hãn. như vậy, Cảnh Nhược Đông ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn “Cám ơn em.”
Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, thở mạnh quay đầu sang chỗ khác nói “Không cần, em vì quốc gia mà cống hiến.”
Cảnh Nhược Đông “Vậy sao?”
“Bồi dưỡng được người như anh thật không dễ dàng gì, nếu anh chết đi vậy thì đất nước sẽ tổn thất lớn.” Ninh Giai Kỳ rút khăn giấy, tuỳ ý lau vài giọt nước mắt “Cho nên anh không cần phải cám ơn em.”
Cảnh Nhược Đông bật cười “Ô, được, bản thân tôi không nói làm gì, nhưng nếu em đã nói như vậy, tôi đây xin thay mặt quốc gia và nhân dân cám ơn em.”
Ninh Giai Kỳ “…”
Cảnh Nhược Đông lấy khăn giấy trong tay cô, giúp cô lau nước mắt “Vậy em nói đi, tôi phải cám ơn em thế nào đây.”
Ninh Giai Kỳ đột nhiên thấy anh trở nên nghiêm túc, không nói gì mà bĩu môi.
Cảnh Nhược Đông không hề chớp mắt mà nhìn cô, chậm rãi nói “Thay quốc gia đem cái mạng này cho em, để cảm ơn em, thế nào?”.
Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, vì mới khóc Xong giọng nói có chút không trôi chảy “Em muốn mạng của anh để làm gì.”
Cảnh Nhược Đông cười một cái “Em muốn làm gì đều được.”
Mấy ngày sau, tình trạng của Cảnh Nhược Đông chuyển biến tốt đẹp, vì để được điều trị tốt hơn bọn họ cần phải chuyển viện.
Vì thế, Ninh Giai Kỳ cùng mọi người trở về Bắc Kinh.
Cảnh Nhược Đông làm nhiệm vụ có lập công, nhưng lại vì vậy mà bị thương nặng, cho nên cấp trên đã phê duyệt cho anh nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng thường.
Trong lúc Cảnh Nhược Đông tới bệnh viện
Bắc Kinh để kiểm tra các hạng chỉ tiêu thân thể, Ninh Giai Kỳ đã trở lại trường học.
“Giai Giai! Cậu đã trở lại, cậu không sao chứ?” Mấy cô bạn cùng phòng thấy cô trở lại liền chạy đến “Cậu nói cậu ở Tây Tạng bị thương thế nên chưa về được, hù chết bọn tớ rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.
Ninh Giai Kỳ Té không sao, các cậu xem hiện tại
không phải tế rất tốt sao.
Ü vậy là tốt rôi.” “Mấy ngày nay chuyện trên lớp
thế nào rối.
Bởi vì đã quá kỳ hạn cô xin nghi, cho nên mấy
ngày nay chuyện lên lớp đều là nhờ bạn cùng
phòng đánh dấu. thây cô điểm danh cũng nhà các
cô ấy. Kỳ thật cô có thể lạa chọn việc liên hệ với
giáo viên phụ đạo để nói rõ tình huống, nhưng cô
sợ giáo viên sẽ đem chuyện này nói với người trong
nhà, cho nên cô mới không làm vậy.
Không có việc gì, không có việc gì. Đều đã an
toàn qua cửa!” Trần Tinh Tình nói Té đã ra trận.
chuyện gì mà giải quyết không được cơ chức, có điều
gần đây có bài tập thực hành giao xuôống, ngày kia
phải nập, cậu mau làm đi.”
“Được, tốt quá, cảm ơn các cậu.” “Nói hay nói hay, nhớ phải mời tớ uống trà
sữa đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Buổi chiều sau khi tiết học kết thúc, Ninh Giai Kỳ trở về Ngôn gia, bởi vì cô nghĩ Cảnh Nhược Đông sẽ về nhà để tịnh dưỡng.
Lúc xuống lầu, Ninh Giai Kỳ vừa lúc gặp dì quản lý.
“Thời gian vừa rồi dì không nhìn thấy con, cùng bạn trai đi chơi sao?” Dù quản lý vẻ lộ ra mặt rất hiểu chuyện, Ninh Giai Kỳ tuỳ ý ứng phó vài câu, Vội vàng rời đi.
Vừa đi ra ngoài, cô đột nhiên nhớ ra chuyện lúc trước di quản lý đã nói qua. Dì ấy nói, lúc Cảnh Nhược Đông giúp cô mang hành lý, nói là giúp bạn gái mang hành lý lên lầu.
Ninh Giai Kỳ đứng ở cửa ký túc xá, mặt đột nhiên như bị thiêu cháy, lúc ở bệnh viện ở Lhasa, sau khi anh nói câu kia cô cảm thấy thật kỳ quái, hơn nữa những ngày sau đó càng quái lạ hơn.
Anh đây là muốn lấy thân báo đáp, hay là… sớm đã có kế hoạch chăng?
Ninh Giai Kỳ run lên một cái, bị ý nghĩ lớn mật của bản thân hù doạ. Bởi vì dù là chuyện gì chăng nữa, cũng đủ làm cho cô toàn thân nổi da gà.
vù vù –
Di động đột nhiên rung lên, Ninh Giai Kỳ lấy ra liền nhìn thấy ba chữ Cảnh Nhược Đông, người đang khiến cô rối rắm.
“Alo…”
“Em ở đâu.”
“Trường học ạ.” Ninh Giai Kỳ nói “Có điều, nhưng mà bây giờ em muốn về nhà.”
“Đừng trở về.”