Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 133
Cô vẫn luôn hâm mộ những cô gái có cá tính, tỷ như Trương Nhất Manh luôn vui vẻ sôi nổi..Cô vẫn luôn ôn hoà, nói gì đến cá tính chứ.
Nhưng ngày hôm nay, thần tượng của cô, Doãn Đình, thế nhưng lại khen cô có cá tính.
“Ảnh chụp của em tôi sẽ cẩn thận chọn lựa.” Doãn Đình VỖ VỖ bả vai cô “Tiếp tục cố gắng.”
Doãn Đình nói xong liền rời đi, Ninh Giai Kỳ đứng tại chỗ, cả người vừa mừng vừa sợ, đây là… Cô sẽ có hi vọng tham gia triển lãm của Doãn Đình chứ?
Urban club sở hữu thành viên toàn ma quyền sát chưởng chỉ có cô không dám nghĩ tới, cô dù sao lý lịch cũng quá ít.
“Giai Giai!” Hi Hi thấy Doãn Đình đi rồi mới tiến vào hỏi “Sao rồi sao rồi, thầy Doãn nói gì với cô vậy!”
Ninh Giai Kỳ siết chặt nắm tay “Thầy Doãn khen tôi nói…”
Hi Hi “Lợi hại a, thầy Doãn rất ít khi khen người khác! Này, sang năm không chừng có được tham gia triển lãm đấy!”
Ninh Giai Kỳ tâm tình lúc này cũng rất kích động, nhưng cô không thể để vẻ vui mừng lộ ra
trên mặt, cô nhìn Hi Hi “Hy vọng là thế.”
“Cô khẳng định có thể.” Hi Hi thay cô cao hứng, hai người vừa nói vừa đi về phòng làm việc, vừa đi đến cạnh bàn Hi Hi liền nói “Đúng rồi, vết thương trên lưng cô sao rồi.”
Ninh Giai Kỳ “Không có việc gì, chỉ là có chút ngứa.”
“Cô thật là, cũng không chịu để tâm, không xử lý tốt sẽ để lại sẹo.” Hi Hi từ trong túi lấy ra một hộp thuốc “Cái này, đặc biệt từ chị họ của tôi. mang từ nước ngoài về, phòng ngừa để lại sẹo.”
Ninh Giai Kỳ cầm lấy “Hi Hi, cám ơn cô.”
“Cảm ơn làm gì, tôi vừa lúc tặng chị ấy đồ trang điểm, thuốc ngừa sẹo của quốc gia đó rất tốt, tôi thuận tiện đưa cho cô một hộp thôi mà.”
Trong lòng Ninh Giai Kỳ rất cảm động, vào được Urban club, cô thật sự gặp được rất nhiều người đối xử với cô rất tốt “Vẫn phải cám ơn cô, hay là… Cơm trưa tôi sẽ mời, đi thôi.”
“Ôi, tôi đây phải chọn món ngon mới được.” “Cô chọn đi.”
Trở về căn hộ đã là sáu giờ tối cô cả kinh, không thấy Cảnh Nhược Đông đầu.
Hôm nay là cuối tuần, đồng đội của anh có tiệc tối, vết thương của anh sắp lành, ở nhà cũng ngốc đến mốc meo, vậy nên mới đi một chuyến.
Ninh Giai Kỳ đặt túi máy ảnh và túi máy tính xuống, cầm áo ngủ từ trong phòng đi ra, đi đến phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cô mở hộp thuốc Hi Hi đưa, quay lưng về phía gương nhìn lưng của mình.
Vết thương trên lưng cô kỳ thật không quá nghiêm trọng, duy nhất chỉ có một cái tương đối nghiêm trọng chính là ở sau cổ chếch xuống một chút, lúc ấy thuỷ tinh vỡ tan, một mảnh thuỷ tinh đâm đến, máu chảy không ngừng.
Hiện tại vết thương cũng đã khép lại, tuy rằng trên lưng sẽ không nhìn thấy, nhưng dù sao Ninh Giai Kỳ cũng là con gái, đối với vết sẹo không thể nói là không có quan tâm.
Ninh Giai Kỳ lấy ra một ít thuốc mở, đưa lưng về
phía gương, quay đầu tìm vị trí, nhưng gương
phòng tắm đã bị cắt một nửa, ở giữa lại cách bôn
rừa mặt, cô lại cận thị nhẹ, cho nên không nhìn
chuẩn xác.
Dày về nữa ngày cũng không bôi được, Ninh Giai
Kỳ liên nghĩ trở về phòng soi gương lón để bôi
thuốc, vì vậy cô liên đậy nắp thuốc lại, lấy áo ngủ
mặc vào.
Nhưng nghĩ đến viừa mới bôi thuốc mở còn chưa
khô, giờ mặc vào thì sẽ dính vào áo.
Ninh Giai Kỳ đành phải cời bỏ áo ngủ ra, mở ca
phòng tắm ra đưa mắt nhìn trộm.
Không có người, chỉ có tiếng cười nói phát
TV treo trên tường.
Ninh Giai Kỳ xác định Cảnh Nhược Đông không thể trở về sớm như vậy, cô do dự vài giây, ôm áo ngủ, cầm hộp thuốc, chạy ra khỏi phòng tắm.
Ai có thể nghĩ rằng, ngay vừa lúc cô chạy ra khỏi phòng tắm, cửa chính đột nhiên mở khoá tích một tiếng.
Ninh Giai Kỳ “???” Dừng một chút, cô co chân mà chạy. Pằng
Trên tay trừ bỏ cầm thuốc mỡ rơi xuống lăn một vòng trên sàn nhà, bắn ra một chút, lăn về phía cửa, cuối cùng phát ra một tiếng vang nhỏ, giống như đột nhiên bị cái gì đó chặn lại.
Ninh Giai Kỳ vốn đang chạy trốn theo bản năng cô quay đầu lại xem nhìn hộp thuốc rơi xuống lăn đi, nhưng vừa liếc mắt một cái cả người cô liền cứng đờ, sau đó lấy tốc độ cực nhanh xoay người đối mặt với một người đang đứng ở huyền quan.
Bởi vì bên trong trừ quần lót ra, bên ngoài.