Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 135
Cuối cùng, Ninh Giai Kỳ vẫn để anh tiếp tục bôi thuốc, không còn ái muội, chỉ là một loại quan tâm để gỡ bỏ những mấu chốt mọi chuyện.
Có điều buổi tối sau khi trở về phòng, Ninh Giai Kỳ cả đêm mất ngủ.
Không biết vì sao, cô nhớ lại mọi chuyện khi còn nhỏ, nhất là chuyện ở bãi đất trống huấn luyện ở đại viện, nơi đó có rất nhiều hồi ức, trong đầu cô chỉ có một người, anh ngồi trên lan can, ánh trăng bao phủ một lớp ánh sáng trong suốt trên người anh, anh thấp mắt nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt.
“Bé con, em biết vị hôn thê nghĩa là gì không?”
Có tiết học vào buổi sáng ngày hôm sau, đêm qua không ngủ được, Ninh Giai Kỳ đeo đôi mắt thâm quầng nghe thầy giáo giảng bài.
Gần tới cuối kỳ, mọi bài học đều rất quan trọng.
Lúc ây Sâm Ninh vì muốn có mối quan hệ tốt với Ngụy Phẩm Phương mà chọn nhiếp ảnh cùng với tiếng anh chuyên nghiệp, mặc dù lúc vừa học cảm thấy đối với chụp ảnh không có tác dụng gì, nhưng sau này cô cảm thấy, ngôn ngữ với nhiếp ảnh có thể giúp ích cho tương lai của cô rất lớn.
Sau giờ học, Ninh Giai Kỳ và bạn cùng phòng
cùng đi ăn cơm, sau đó bọn họ cầm sách, cùng đi đến thư viện.
Gần đây Ninh Giai Kỳ đã tốn rất nhiều tinh lực vào việc chụp ảnh, cho nên kiến thức ôn tập cuối kỳ phải nắm vững. Đến giờ cơm chiều, Ninh Giai Kỳ đi đến tiệm bánh mì gần thư viện để mua một cái bánh bao, ăn xong tiếp tục quay về thư viện đọc sách.
Đang lúc ghi nhớ một lượng lớn kiến thức vào đầu, điện thoại rung lên.
[“Khi nào em trở về?”] Cảnh Nhược Đông nhắn. Khoé miệng Ninh Giai Kỳ không tự giác mà nâng
lên, trà lời [‘Sẽ muộn một chút, em sắp thi cuối ki, bây giờ đang ở thư viện. ”
Cânh Nhược Đông [‘U. khi nào muốn về thì gọi cho anh, anh đến đón em. “]
Ninh Giai Kỳ [“Em sẽ tự mình về. ]
Cânh Nhược Đông [“Quá muộn, anh đến đón em. ]
“Ôi Ninh Giai Kỳ, cậu cười cái gì vậy. ”
Đột nhiên, cô bạn cùng phòng ngồi bên cạnh đến gần nói.
Ninh Giai Kỳ vội vàng cất di động “Không có
“Chậc chậc, nhìn biểu hiện nhỏ này này.” Trần Tình Tình gọi hai cô bạn cùng phòng khác nhìn qua, “Nhất định là tin nhắn của chàng trai nào đó gửi cho cậu, các cậu nói đúng không.”
“Đúng đúng đúng, như vậy a, có phải cậu có bạn trai rồi hay không.”
“Đọc sách.” Ninh Giai Kỳ đưa mắt liếc các cô ấy một cái “Nói nhỏ một chút, cẩn thận mọi người trách mắng cậu.”
Dù sao cũng đang ở thư viện, mặc dù các bạn cùng phòng đang trêu ghẹo cô nhưng các cô ấy cũng chịu im lặng.
Tác giờ tối, Ninh Giai Kỳ thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời đi.
Cô vừa mới bước chân đi, các cô bạn cùng phòng vô cùng sốt sắng mà đi theo.
Ninh Giai Kỳ lúc đầu không phát hiện, cô đi ra khỏi thư viện, liền thấy Cảnh Nhược Đông đứng dưới bậc thang chờ cô. Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chậm rãi đi xuống.
“Không phải anh nói ở cổng trường chờ em sao, sao lại ở đây.”
Cảnh Nhược Đông vươn tay lấy túi xách của cô, “Nhàn rỗi, tuỳ tiện đến đây nhìn xem.”.
Ninh Giai Kỳ đã gặp qua rất nhiều nam sinh
đến đón bạn gái. Trước đây cô có thấy cũng chỉ cho lướt qua, thậm chí có khi còn cảm thấy loại chuyện ngọt ngào này có chút không thể tưởng tượng được.
Cho đến ngày hôm nay nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở đó, cô đột nhiên phát hiện, nguyên do các cặp đôi vui sướng là chân thực như vậy. Nguyên lại có một loại vui sướng khiến mỗi tế bào toàn thân đều có thể cảm nhận được.
“Xem sách xong rồi?” Cảnh Nhược Đông hỏi. Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Rất nhiều danh từ chuyên nghiệp, rất khó nhớ.”
Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Về nhà, anh sẽ giúp em ôn tập.”
Ninh Giai Kỳ khẽ cười một tiếng “Anh làm thế nào để giúp em ôn tập.”
Cảnh Nhược Đông sắc mặt ôn hoà, vươn tay nhéo chóp mũi cô “Kiểm tra từ đơn.”
Ninh Giai Kỳ mặt khổ “A…..”
Cảnh Nhược Đồng nói xong, ánh mắt đột nhiên nhìn phía sau cô “Mấy người kia, là bạn học của em sao?”