Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 137
Cảnh Nhược Đông lấy sách của cô, bắt đầu kiểm tra bài.
Anh ngẫu nhiên nói từ đơn tiếng Trung cô sẽ viết tiếng Anh, ngẫu nhiên đọc tiếng Anh cô sẽ dịch ý nghĩa của từ đó. Tư thế lúc này khiến Ninh Giai Kỳ nghĩ tới giáo viên sơ trung trong giờ viết chính tả, rất đáng sợ.
Sau khi Cảnh Nhược Đông nói một từ đơn. tương đối lạ, tay cầm bút của Ninh Giai Kỳ dừng lại, cả người lâm vào trầm tư.
Cảnh Nhược Đông từ sau cuốn sách nâng mắt liếc cô một cái “Nhớ không?”
Ninh Giai Kỳ chớp mắt “Hình như là….nhớ.”
Cảnh Nhược Đông nhíu mày, chờ đợi cô nói đáp án.
Ninh Giai Kỳ do dự, viết một từ đơn lên tờ giấy nháp, có vẻ đúng nhưng cũng không đúng, lúc nãy cô học rất nhiều từ, đầu óc vừa nghĩ ra nhưng lại thấy mơ hồ.
Một hồi rối rắm, Ninh Giai Kỳ liền viết các từ đơn xuống giấy nháp, rũ mắt nói “Em hình như nhớ không rõ lắm.”
Cảnh Nhược Đông Hồ” một tiếng liền đọc đáp án chính xác.
Ninh Giai Kỳ “A cái này…Em sẽ viết…”
“Bây giờ nhớ ra cũng vô dụng, lúc thì sẽ không có lần thc hai đầu.”.
Ninh Giai Kỳ nhìn sắc mặt nghiêm khắc của anh, trong lồng ủ rữ “Vâng..”
“Sai một lần sẽ phạt một lân.”
“Da?”
Vica mới phát ra âm thanh bất mãn liên thấy
Cảnh Nhược Đông rướn người dậy từ ghế số pha cúi người xuống, vươn tay đặt sau đầu cô, mặt không đối, hôn lên môi có một cái. Ninh Giai Kỳ trố mắt ..”
Cânh Nhược Đông như không có chuyện gì, thậm chí có chút lạnh lùng nghiêm nghị Sai một lần hôn một lân.”
Ninh Giai Kỳ “ …”
Thấy cô im lặng, Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn thoáng qua “Như thế nào, không phục sao?”
Ninh Giai Kỳ ngẩn nửa ngày, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói “Anh Nhược Đông, đây là phạt sao ạ? Em cảm thấy….càng giống khen thưởng hơn.”
Cảnh Nhược Đông tay cầm sách dừng lại, sắc mặt nghiêm túc đến doạ người có chút lạnh lùng.
Sau sự trừng phạt “cực kỳ bị thảm” của Cảnh Nhược Đông, tiếp đó Ninh Giai Kỳ ôn tập rất
thuận lợi.
Rất nhanh, kiểm tra cuối kỳ trôi qua, thành tích Ninh Giai Kỳ rất tốt, còn có trong danh sách nhận được học bổng.
Kế tiếp đó, là kỳ nghỉ đông.
Vết thương của Cảnh Nhược Đông đã lành hắn, không về nhà cũng không được.Vì vậy ngày đầu tiên kỳ nghỉ của Ninh Giai Kỳ, Cảnh Nhược Đông cũng dọn ra khỏi chung cư, trở về Ngôn gia.
“Ôi Nhược Đông, sao lâu như vậy con mới trở về, ở quân đội nhiều việc như vậy à.” Dì Tần vừa nhìn thấy Cảnh Nhược Đông nhịn không được liền nói “Con xem con không ở nhà, Giai Giai cũng không ở nhà, Hành Diệu thì ở trường học, trong nhà thật lạnh lẽo.”
Chuyện Cảnh Nhược Đông bị thương vẫn luôn giấu người trong nhà, cho nên giờ phút này chỉ có thể nói “Quả thật gần đây con rất bận.”
“Ôi có bận cũng nên về nhà, ông nội vẫn luôn nhắc đến con.”
Cảnh Nhược Đông cười cười “Vâng Di Tần.”
Hai người ở phía trước nói chuyện, Ninh Giai Kỳ yên lặng kéo va ly đi qua “Dạ Tần, con về cất đồ đạc trước ạ.”
“À được, cất đồ rồi liền qua đây ăn cơm nhé.”
“Vâng.”
Sau bữa cơm chiều, mọi người trong nhà cùng ngồi xem TV, sau đó Cảnh Nhược Hành quay trở về phòng nghỉ ngơi, mọi người cũng lần lượt rời đi.
“Anh, vừa lúc em có bài thi đặc biệt khó, anh có thể xem giúp em được không.” Cảnh Minh sắp thi đại học gần đây rất chăm chỉ học hành.
Cảnh Nhược Đông nhìn cậu một cái “Không phải em vẫn luôn hỏi Ninh Giai Kỳ sao.”
Ninh Giai Kỳ miệng đang ăn một trái nho suýt chút nữa mắc ở cổ họng “A? Em sao? Không không, kiến thức cao trung em sớm đã quên hết rồi.”
Cảnh Nhược Đông “Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Cảnh Minh “Này, hai người cũng quá đáng rồi đấy.”