Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 139
“Xi….” Cảnh Nhược Đông đột nhiên rời khỏi môi cô, anh nhìn cô không nói gì chỉ cắn Ninh Giai Kỳ một cái.
Ninh Giai Kỳ mặt đỏ như tụ máu, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, van nài anh xử lý người đang đứng ngoài cửa.
Cảnh Nhược Đông nhìn cô nhếch môi một cái, ngón tay cái vấn về mối cô.
Ninh Giai Kỳ muốn khóc”…Anh Nhược Đông.”
Cảnh Nhược Đông đối với việc cô dùng giọng điệu này nói chuyện thật sự rất hưởng thụ, anh mở lòng tốt buông cô ra, chỉ chỉ về phía phòng tắm.
Ninh Giai Kỳ hiểu được, lập tức chạy vào phòng tắm.
Cảnh Minh tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa, Cảnh Nhược Đông thật vất vả mà mở cửa, mặt cậu vui vẻ nói “Anh, em cùng với anh giảng “.
“Giảng cái gì, anh phải ngủ em không biết sao.”
Cảnh Minh chớp mắt “Sớm như vậy sao!”
Cành Nhược Đông lạnh mặt “Bài nào không biết làm thì về trường học hỏi thầy giáo.
A… Hỏi nhiều sẽ rất mất mặt, em chỉ muốn ngày mai trước mặt bạn học khoe khoang chút thôi.
“Không phải em ấy đã giảng hôn một lân cho em rồi còn chưa hiểu sao, đầu óc nhe vậy thì it khoe khoang lại.”
Cảnh Minh …”
“Còn việc gì sao, không còn việc gì thì trở về phòng đi.
“A…”
Ngôn Hành Đã viừa quay trờ về viừa than thờ Đành phải đi tìm Ninh Giai Kỳ vậy.
Cảnh Nhược Đông ngưng lại “Chờ một chút.
Cảnh Minh quay đầu lại.
Cảnh Nhược Đông nhẫn nhịn nói Đi đến phòng em, anh nhìn xem.
“A, thật sao?”
Cảnh Nhược Đông giật giật khoé miệng, lạnh lùng nói “Đừng hỏi nhiều.”
Cảnh Nhược Đông là một người có khả năng kiềm chế rất tốt, anh được dạy theo kiểu quân đội từ khi còn nhỏ, sau này lại chiến đấu ở trong quân đội. Những điều đó đã tạo cho con người anh có sự nhẫn nại và sức chịu đựng.
Nhưng anh nhận ra, anh đối với Ninh Giai Kỳ sự nhẫn nại ngày càng đi xuống.
Đôi khi là nét mặt nhỏ xinh đẹp biểu tình của cô, đôi khi cô ngoan ngoãn gọi một tiếng anh…. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, nhưng sau khi đâm vào mảnh giấy giữa hai người, anh không biết vì sao cảm thấy tim mình đập nhanh.
Nếu không phải đang ở nhà, nếu xung quanh không có nhiều trưởng bối đi tới đi lui, anh thật sự sẽ mang cô về phòng mà trêu chọc hôn cô.
Hôm nay, anh vừa ăn cơm trưa xong, Băng Tân Đồ và Liễu Thanh Giang đến nhà tìm anh.
Băng Tân Đồ “Vết thương thế nào rồi?” “Không có sao rồi, rất tốt.”.
Băng Tân Đồ lắc đầu “Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ phải cẩn thận, xảy ra chuyện phải làm sao đây.”
Liễu Thanh Giang cắn một quả anh đào ăn vui vẻ, nghe vậy liền quay đầu lại nói “Cậu yên tâm,
lần sau còn có chuyện này, tôi nhất định sẽ thay anh Cảnh chịu tội.”
Băng Tân Đồ lườm anh một cái “Nếu cậu có thể.”
Liễu Thanh Giang Cợt nhả “Nói đến chuyện này thật ra là ngoài ý muốn, có điều là trong hoạ có phúc nha, anh Cảnh, gần đây cậu với cô gái nhỏ kia…”.
Liễu Thanh Giang dừng lại một chút, nhưng Cảnh Nhược Đông không tiếp lời, anh đành phải hỏi thẳng “Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy đã có chuyện tốt chưa?
Băng Tân Đồ sớm đã nghe Liễu Thanh Giang kể về chuyện hai người họ, anh một bên khiếp sợ hành động cứu người của Ninh Giai Kỳ, một bên. khác lại tò mò hai người họ đã phát triển đến đầu rồi “Tôi đoán nhé, hẳn là chưa phát triển đến đầu đi, cô gái nhỏ kia sợ cậu như vậy, mà cậu mỗi ngày đều mặt lạnh, trong quan hệ này, ai sẽ chủ động đây?”
Liễu Thanh Giang tràn đầy đồng cảm “Nói rất có đạo lý. Cho nên tôi mới nói, cũng chưa phát triển được cái gì.”
“A…anh Cảnh thật đáng thương.” “Ôi, Ninh Giai Kỳ càng đáng thương hơn.” “Oa… Thật không nhìn được nữa, thế nào còn
có loại ngược luyến như vậy.”
“Phim truyền hình tam giờ cũng không diễn được như vậy”.