Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 140
Càng nói càng rõ, Cảnh Nhược Đông mặc kệ hai người bọn họ, chỉ cười lạnh một tiếng, “Hai người các cậu không biết cái gì hàng ngày còn muốn ra vẻ hiểu chuyện mà đánh giá chuyện của người khác, nhìn xem trong lòng cũng thấy tội.”
“Ai không hiểu nhỉ…” nói xong thấy Cảnh Nhược Đông liếc mắt đến, Liễu Thanh Giang ngượng ngùng nói “Ô tôi không hiểu nhưng Tân Đồ hiểu, cậu ta là chuyên gia tình yêu.”
Băng Tân Đồ mỉm cười “Nói cũng có lý.”
Cảnh Nhược Đông “Một khi đã như vậy, liền để Tân Đồ dạy cậu làm thế nào mà để Trương Nhất Manh hồi tâm chuyển ý đi.”
Liễu Thanh Giang “Hả? Hả?? Tôi không có muốn em ấy hồi tâm chuyển ý.”
Hôm nay Ninh Giai Kỳ cùng Trương Nhất Manh ra ngoài dạo phố, sau khi trở về liền thấy ba người bọn Cảnh Nhược Đông ở trong sân nói chuyện phiếm.
Băng Tân Đồ nhìn thấy bọn họ trước thân thiện nâng tay chào hỏi.
Ninh Giai Kỳ “Các anh đều ở đây ạ. Truưông Nhất Manh cùng Ninh Giai Kỳ đi tới. nhìn thấy Liễu Thanh Giang đang cười đến vui vẻ cô liên cúi đầu xuống, hừ lạnh một tiếng, già vời như không nhìn thấy anh.
Mối quan hệ giữa hai người họ gần đây rất tôi tệ,
Trương Nhất Manh gần như lân nào thấy anh cũng quay mặt đi.
Nhưng mà cô đối với Băng Tân Đề và Cảnh Nhược Đông vẫn là khách khí, nhất là Cảnh Nhược Đông, cô dám mắng anh treớc mặt Ninh Giai Kỳ, nhưng è trước mặt anh giống như những người khác trong đại viện, luôn tôn trọng và sợ hãi.
Người như Cảnh Nhược Đông. Tueơng Nhất Manh không thể nào lý giải nổi vì sao Ninh Giai Kỳ lại thích.
“Hai người bạn em vica đi đầu về vậy?” Băng Tân Đồi nói: “đúng lúc chưa ăn côm, hôm nay chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Ninh Giai Kỳ theo bản năng nhìn Cảnh Nhược Đông một cái, người phía sau khẽ gật đầu, tỏ ý để cô đồng ý.
Trương Nhất Manh “Em không đi, em muốn về nhà.”
Ninh Giai Kỳ nắm lấy tay cô nàng “Nhất Manh….”
Trương Nhất Manh hừ một tiếng, nói thầm “Em không muốn cùng ăn cơm với anh ấy.”.
Băng Tân Đồ nhướng nhướng mày, “Anh nói Với em này, những năm qua quy củ trong đại viện không thay đổi, em phải đi, hơn nữa, tối nay không chỉ có người quen, mà còn có vài người bạn của tôi, đều là những anh chàng đẹp trai.”.
Trương Nhất Manh hoài nghi mà nhìn anh một cái, “Thật sự?”.
“Đương nhiên là thật, nếu em thích, tôi sẽ giới thiệu cho em.”
Liễu Thanh Giang yên lặng liếc nhìn Băng Tân Đồ một cái “…..”
Trương Nhất Manh vì chuyện tỏ tình thất bại vẫn không nuốt trôi được, bây giờ nghe Băng Tân Đồ nói như vậy, cô tự nhiên muốn tỏ ra bộ dáng tiêu sái thoải mái tự do trước mặt Liễu Thanh Giang “Được, em sẽ đi, anh nói phải giữ lời.”
Băng Tân Đồ vui sướng hài lòng nói, “Không thành vấn đề.”.
Liễu Thanh Giang “???”
Trong thời gian năm mới này mọi người đều đông đủ. Cho nên hàng năm khoảng thời gian này một đám người lớn lên cùng nhau đều sẽ tụ họp
ra ngoài ăn một bữa cơm. Băng Tân Đồ làm chủ bữa tiệc, anh đặt một phòng vip nơi anh thường đến. Sau khi ăn xong, mọi người di chuyển đến nơi này để uống rượu và ca hát.
Dưới mí mắt của Liễu Thanh Giang, Trương Nhất Manh cùng với vài người bạn của Băng Tân Đồ ở giữa phòng cười nói nhảy nhót, Ninh Giai Kỳ liếc nhìn gương mặt đã đen thui của Liễu Thanh Giang, yên lặng mà uống một ngụm nước trái cây. .
“Nhìn cái gì?”.
Ninh Giai Kỳ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Cảnh Nhược Đông.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng Cảnh Nhược Đông ngồi ở đó phảng phất như cùng với những việc kia không có liên quan với nhau, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, ngồi ở giữa bữa tiệc, anh như là người ngoài cuộc.
Ninh Giai Kỳ đặc biệt say mê bộ dáng này của anh, không tự giác mà liếm môi “Em thử…nhìn Liễu Thanh Giang.”
Cảnh Nhược Đông “Hửm?”
Ninh Giai Kỳ “Em thấy sắc mặt anh ấy không tốt lắm, cho nên em nghĩ có phải hay không anh ấy không thích Nhất Manh vui đùa với người đàn ông khác.”
Cảnh Nhược Đông hơi chau mày “Xem ra em cũng không ngốc lắm.”
Ninh Giai Kỳ “…”
“Có điều chuyện của hai người họ cứ để bọn họ tự giải quyết, em quan tâm tốt chuyện của chúng ta là được.”
Ninh Giai Kỳ nghẹn lại, nhìn vẻ mặt không đổi của Cảnh Nhược Đông “Chúng ta làm sao.”