Dịu dàng trong tim đều trao em - Chương 142
Ninh Giai Kỳ đưa lưng về phía anh, dựa vào người anh “Em còn nghĩ rằng anh đã đi đâu đó
rồi….”
“Anh có thể đi đâu, sợ anh sẽ bỏ em lại trở về trước sao.”
Ninh Giai Kỳ “Em không có, hơn nữa anh có thể về nhà trước cũng không sao, tự em có thể trở về.”
Nói xong, cô cảm thấy bàn tay đặt bên hông mình siết chặt.
Ninh Giai Kỳ “Nếu không thì…em sẽ ngồi xe Băng Tân Đồ về nhà?”
Cảnh Nhược Đông nheo mắt nhìn cô, bật cười.
Anh không còn tâm trí mà tiếp tục nói chuyện, người trong ngực nhuyễn hương ôn ngọc ở chóp mũi quanh quẩn mùi hương dịu nhẹ tươi mát của cô, anh nhất thời tâm viên ý mã anh muốn chạm vào cô, là cấm địa của một mình anh.
Ban đầu Ninh Giai Kỳ chỉ nghĩ là một cái ôm nhưng mặt lại bị chạm nhẹ nhàng, sau đó vừa ôn nhu lại tuỳ ý mà di chuyển. Hơi thở cực nóng phả trên cỔ cố, xẹt qua lỗ tai, dấy lên từng đợt gợn sóng.
Ninh Giai Kỳ hơi hơi phát run, quay đầu nhìn anh, “Anh Nhược Đông….”
“Hửm?”
“Đừng ở chỗ này…”
Cảnh Nhược Đông tạm dừng lại “Nơi này sẽ không có ai.”
Ninh Giai Kỳ ánh mắt nhìn xung quanh, giống như…..tạm thời…. không có.
Cảnh Nhược Đông hoàn toàn thờ ở như không có chuyện gì, ánh mắt anh hơi tối lại, đưa tay ôm lấy
má cô, thuận tiện đem cô quay đâu lại hôn lên môi cô, lại cạy mở khớp hàm của cô ra.
Ninh Giai Kỳ kêu rên một tiếng, bời vì đau mà hé miệng, anh nhân cơ hội mà xông vào vùng đất của cô.
Cành Nhược Đông đêm nay không quá ôn nhu.
Ninh Giai Kỳ nghĩ, nhất định là do reợu. Bởi vì cô ngời được mùi reợu, nhìn thấy đáy mắt mê say của anh.
Hôn rôi lại hôn, anh dường như không hài lòng Với tư thế này, liền xoay người cô lại ấn vào lan can tiếp tục hôn.
Ninh Giai Kỳ cả người giống nhcon tôm hấp, bị anh bẻ cong người ra sau, đón nhận đồn tấn công có chút thô bạo của anh.
Ở ngoài trời, thanh âm của gió, có chút lạnh, nhưng lúc này Ninh Giai Kỳ cảm thấy mình sắp bị
thiệu chết bởi sức nóng, cô nhón mũi chân, có chút gian nan mà đỡ bả vai Cảnh Nhược Đông.
Trong lúc nhất thời, dường như cái gì cũng quên hết đi, chỉ biết đầu lưỡi giữa răng mỗi tuỳ ý mà quấn lấy nhau, cô chỉ biết người trước mắt này, là người cô yêu nhất…
Lúc này mọi người trong phòng cũng tính rời
đi.
“Nhược Đông đâu?” Băng Tân Đồ nhìn xung quanh, không thấy người đầu.
“Mới vừa đi ra ngoài, đi vệ sinh rồi.”
Mạnh Di Di nhíu mày “Vừa rồi anh ấy uống rất nhiều, sẽ không say ở bên ngoài chứ?”
“Vậy thì khoa trương quá, anh Cảnh trình độ như vậy sao có thể say.”
Mạnh Di Di “Mọi người ai sẽ đi ra nhìn một chút?”
“Tôi đi tôi đi.”
Người nọ đáp ứng đi ra ngoài tìm một vòng, sau đó trở về lắc đầu nói “Không có ở đây, đi đầu rồi?”
Lâm Nhi Nhi đi theo bên cạnh Mạnh Di Di than thở “Không phải Ninh Giai Kỳ cũng không ở đây sao.”
Mọi người “???”
Băng Tân Đồ hơi nhường nhướng mày, liền hiểu, hai người này phỏng chừng đã đi đến chỗ nào rồi, vì thế anh cười nói “Không cần quan tâm đến bọn họ, chính cậu ấy tự có thể trở về, chúng ta đi thôi.”
Mọi người liền như vậy mà đi xuống lầu, phía trước có những người kề vai sát cánh vui vẻ cười cười. Đột nhiên anh chàng vốn đang cười đùa dữ dội liền dừng chân lại nhìn thẳng vào một chỗ đứng bất động
Người bạn bên cạnh đang khoát vai anh ta, “Làm sao vậy.”
Anh chàng ngơ ngác nhìn cách đó không xa, nhíu mắt, xoa xoa mắt “…Kia là anh Cảnh phải không?”
Mọi người cảm thấy kỳ quái theo tầm mắt của anh chàng nhìn xuống, vừa nhìn xuống, đồng loạt ngây người.