Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Dương Tâm -Lục Gia Bách(Truyện Full) - Chương 352
Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng – Dương Tâm – Lục Gia Bách
- Thể loại: Ngôn Tình, Tổng Tài, Cường Nữ
- Nhân vật: Lục Gia Bách, Dương Tâm
Chương 352: Không nhịn được
Dương Tâm kinh ngạc.
Vội vàng đưa tay vòng qua cỗ anh.
“Đừng quấy nữa, em uống hơi nhiều, có chút khó chịu.”
Lục Cầu nhíu mày: “Chỉ là lúc em say, chính là thời cơ tốt nhất để anh động thủ.”
Con cún này…
Nhưng với sức của cô không thể kháng cự lại anh, chỉ có thể để mặc người đàn ông này ôm ra khỏi phòng.
Vừa mới tới cửa thang máy Dương Tâm cau có hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Trở về chung cư Thịnh Cảnh sao?”
Lục Gia Bách trợn mắt, cười như không cười nói: “Em nghĩ anh ngu chắc? Đưa em về chung cư để mấy tên quỷ nhỏ kia quấy rối chuyện tốt của anh à.”
JGT Con cún này càng ngày càng thông minh.
“Được rồi, nhưng mà bây giờ trễ lắm rồi, để máy đứa nhỏ ở nhà một mình thì nguy hiểm quá, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về.”
“Xi.” Lục Gia Bách hừ lạnh một tiếng: “Em còn có thể văn vở vậy sao? Đừng tưởng là anh không biết máy năm nay em một mực nuôi thả bọn nhỏ, có lúc em xuất ngoại, đi một lèo những hai tháng, anh thấy Dương Tùy Ý cũng không gầy đi mất lạng thịt nào.”
“Ting”
Cửa thang máy mở ra.
Lục Cầu ôm cô bước vào, anh trực tiếp đem cô ép vào bức tường trong thang máy.
Ùn ùn kéo đến choáng ngợp, nháy mắt như muốn nuốt chửng Dương Tâm.
Cô khẽ thở dài.
Người đàn ông này có lẽ đã đạt tới giới hạn rồi.
Nếu lần này cô lại ngăn cấm, chắc anh sẽ bùng nỗ mắt.
“Cục cưng, em muốn làm ở chỗ này hay là tới biệt thự tư nhân của anh?” Nói lời vô ích. Cái này cũng cần phải hỏi sao? “Nếu dám làm ở chỗ này bà đây sẽ trực tiếp tiêu hủy phần thân dưới của anh.” Một tia vui mừng lóe lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Bách, anh lo lắng hỏi: “Em, em thật sự đồng ý sao?” Dương Tâm yên lặng, vươn tay ôm lấy eo của anh, nức nở: “Lục Gia Bách, em yêu anh, yêu đến tột cùng, anh lại còn là bố của con em, em làm gì có lý do để đẩy anh ra chứ? Dương Tâm của 7 năm trước có thể sẽ nhẫn nhục chịu đựng tất cả, nhưng Dương Tâm của 7 năm sau sẽ không bao giờ khiến bản thân phải chịu oan ức.” Đúng vậy. Từ lúc cô thẳng thắn với Trần Tuần, nói cho anh ta biết hai người chỉ có thể dừng lại ở mối quan hệ bạn bè, cô mới hiểu rõ lòng mình, biết được mình thật sự muốn gì. Mà người đàn ông này, cô không muốn buông tay, cũng sẽ không bao giờ buông tay. “Ting”
Cửa thang máy lần nữa mở ra.
Lục Gia Bách không nói gì, trực tiếp ôm cô, sải bước tới hầm gửi xe.
Anh không thể chờ nỗi, không thể chờ đợi để có được cô.
Người phụ nữ này đã chiếm trọn lấy toàn bộ sinh mạng của anh, tất cả cảm xúc vui buồn của anh đều bắt nguồn từ cô mà ra.
“Anh đi chậm một chút, trái tim em thuộc về anh, người cũng đang ở trong tay anh, anh còn sợ em chạy mắt sao?”
“Nhưng anh sắp không nhịn được nữa rồi.”
Lục Gia Tân đỡ Trần Tuấn say như chết từ nhà hàng ra ngoài liền trực tiếp đưa anh ta về.
Biệt thự nhà họ Trần.
Trong phòng khách.
Ông cụ Trần liếc mắt nhìn thằng cháu trai uống rượu say đến hôn mê bắt tỉnh, con ngươi đục ngầu dần trở lên u ám không thấy ánh sáng.
Bà Tần ở bên cạnh lau mặt cho con trai, nỉ non nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao thằng bé lại say khướt như thế này cơ chứ? Hơn hai mươi mấy năm qua, nó có bao giờ để bản thân thành ra nông nỗi này đâu.”
“Được rồi.” Ông cụ phất tay, nói với Trần Dự ở bên cạnh: “Vợ chồng hai đứa đưa nó về phòng đi.”.
“Con biết rồi.”
Khi một nhà ba người đi lên tầng, Lục Gia Tân cũng không còn việc gì để ở lại, cười nói: “Ông ơi, cũng không còn sớm nữa, cháu phải nhanh chóng trở về nhà. Ông cũng nghỉ ngơi sớm. Hôm khác cháu đến thăm ông.”
Nói xong, anh ta quay người lại chuẩn bị chạy.
Ông cụ chống gậy hung hăng đập hai cái xuống đất: “Thằng nhóc này, nếu cháu dám chạy, để ông bắt được, ông đập gãy chân cho mà xem.”
Cậu hai nhà họ Lục khổ sở quay đầu.
Anh ta biết bản thân lần này sẽ không dễ thoát thân.
Anh họ từ trước đến này lúc nào cũng quy củ, là một thanh niên vừa đẹp trai lại vừa tao nhã lịch sự, tự nhiên hôm nay lại dày vò bản thân thành bộ dạng này, ông ngoại cũng là người thông minh sao có thể không đoán ra cơ chứ?
“Được được được, cháu không chạy, không chạy, ông đừng nóng, nếu để người khác biết, không cần ông ra tay, mẹ cùng cậu cũng trực tiếp lột da cháu.”
“Ông hỏi cháu, tại sao Trần Tuấn lại uống nhiều rượu say như vậy? Thằng bé ra ngoài gặp ai?”
“Ặc, cái này, cháu cũng không rõ lắm. Quản lý nhà hàng gọi điện cho cháu nhờ cháu tới rước anh ấy đi.
Lúc cháu tới thì mọi chuyện đã…”
“Nói hẳn hoi.” Ông cụ lần nữa đập cây gậy xuống đất.
Cậu hai nhà họ Lục rùng mình, vô cùng sợ hãi liền vội vàng nói: “Anh ấy đi gặp Dương Tâm, hẳn là Dương Tâm đã thẳng thắn xác nhận quan hệ của bọn họ không thể nào vượt qua mức tình bạn, anh họ vì không chấp nhận nổi, nên mới uống say tới như vậy.”
Ông cụ hơi nheo mắt lại, không biết đang nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quát nhỏ: “Cô gái kia bây giờ không phải ở cùng anh cả của cháu sao?”
“Điều này…”
“Nói.”
“Đúng là bọn họ ở cùng nhau.”
Cánh tay cầm gậy của ông cụ kịch liệt run rấy, tay còn lại trực tiếp cầm lấy chiếc máy bay nhỏ bên cạnh nói: “Mau gọi điện thoại cho Lục Gia Bách bảo nó ngay lập tức tới nhà họ Trần.” Lục Gia Tân rụt cổ. Anh trai cùng chị dâu giờ này không biết đang chơi dã chiến ở đâu, nếu giờ anh ta gọi điện thoại quấy rầy chuyện tốt của hai người đó chẳng phải sẽ bị ăn tươi nuốt sống sao? “Thôi mà, ông ngoại, có chuyện gì thì để mai hẵng tính, bây giờ đã muộn lắm rồi, bọn chắc đã sớm ngủ từ lâu.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com