Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Dương Tâm -Lục Gia Bách(Truyện Full) - Chương 354
Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng – Dương Tâm – Lục Gia Bách
- Thể loại: Ngôn Tình, Tổng Tài, Cường Nữ
- Nhân vật: Lục Gia Bách, Dương Tâm
Chương 354: Bố ruột của bé Dương
“Anh à, em đã giải thích rõ ràng với ông ngoại rồi, tâm trạng của ông bình tĩnh lại rất nhiều, anh không cần vội vàng chạy tới nhà họ Trần. Lần này coi như anh nợ em một ân tình, xứng đáng với chuyện mà 7 năm trước em đã sắp xếp một người phụ nữ cho anh, về sau không được tìm em tính số nữa.”
Dương Tâm thấy anh đang cười, lập tức tò mò, khàn giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Gia Bách không trả lời, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô.
Dương Tâm sau khi xem xong cũng vui vẻ, cười nói: “Năm đó em cần tiền gấp để cứu bà ngoại, cho nên không thể không đồng ý các điều kiện mà Dương Nhã đưa ra để theo một lão già…lúc sau không hiểu tại sao lại biến thành anh, thì ra có người thứ hai đứng ở giữa quấy rối, anh gửi một tin nhắn cho nó, nói rằng em rất cảm kích nó, về sau em sẽ che chở cho nó cho dù nó có ở đâu trên thế giới cũng không quan trọng.”
Lục Gia Bách nghe xong những lời này của cô, trong lòng rất vui mừng.
Ý của người phụ nữ này là muốn cảm ơn thằng nhóc Lục Gia Tân đã đưa cô lên giường của anh sao?
Chà, thật sự phải cảm ơn anh ta.
“Được.”
Anh gửi tin nhắn theo những gì cô nói và sau đó liền tắt điện thoại.
Dương Tâm không nhịn được bật cười.
Cô biết anh muốn làm cái gì, cô cũng biết mình trốn không thoát nên dứt khoát đưa tay ôm lấy cỗ anh, biến cô từ bị động thành chủ động.
Đêm vẫn còn rất dài mà câu chuyện của họ thì chỉ mới bắt đầu.
Chung cư Thịnh Cảnh.
Bên trong phòng khách.
Hai thằng nhóc kia ngồi trên ghế sô pha không ngừng thở dài. “Ai, bắp cải trắng thật ngon mà đề con chó lấy mắt rồi.” “Ô, 7 năm trước đã cúng rồi, hiện tại còn có tác dụng chó gì nữa.” Cô bé đi tới, cười tủm tỉm nói: “Anh cả, anh hai, em không muốn làm người nhỏ nhất trong nhà, em cũng muốn làm chị gái.” Hai anh em liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cô em gái ngoan ngoãn đáng yêu, đồng loạt vỗ đùi. “Được, thỏa mãn nguyện vọng của em.” “Ok, em sẽ đi tìm cách làm cho mẹ mang thai một lần nữa.” Hai anh em suy nghĩ lại chốc lát, sau đó nhìn nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy một ý đồ gian xảo. Cậu Dương nói: “Hai người bọn họ đang giận nhau, cứ như vậy mà va chạm với nhau, anh đoán tối nay nhát định sẽ không làm gì, sáng mai nhất định mẹ Tâm sẽ tìm thuốc tránh thai để uống, hehe…Chuyện này sẽ giao lại cho em.” Cậu Lục đưa tay vỗ vỗ ngực mình: “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, em cam kết thứ mà mẹ Tâm nuốt vào bụng không phải thuốc, mà là…”
Nói đến đây, hai anh em lại cười trộm.
Cô bé vỗ vỗ bàn tay, vẻ mặt rất hưng phần: “Thật là tốt, Tùy Tâm cũng sắp được làm chị gái rồi.”
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Bên trong phòng sách.
Lâm Thanh đang dựa vào ghé sô pha để nghe điện thoại.
“Thưa anh, chúng tôi đã tra được tung tích của cô Trần, ngày hôm trước cô ta đã bí mật rời khỏi Hải Thành, cô còn đi cùng trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc Lục thị…Đoàn Ninh.”
Nghe thấy hai chữ Đoàn Ninh, Lâm Thanh vô thức nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay.
Cô lại có thể rời đi cùng với người đàn ông đó.
Sao, chẳng lẽ cô cho rằng cô còn có thể tìm kiếm tình yêu mới sao?
Nực cười!
Trên người đã in dâu ấn của anh ta, cô cho rằng cả đời này còn có thể trốn thoát khỏi anh ta sao?
“Điều tra cho tôi, cho dù phải lật tung cả trái đất này lên cũng phải điều tra rõ ràng bọn họ đã đi đâu.”
“Vâng.”
Lâm Thanh hồi phục lại tâm trạng rồi hỏi: “Có tung tích của Lạc Hồ không?”
Một sự im lặng đến rợn người, khoảng mười giây sau, đối phương mới khó khăn mở miệng nói: “Theo như chúng tôi điều tra được, cuối cùng đã tìm ra được một người nhưng mà lý lịch người này đến quá lớn, chúng tôi không thể không tiếp tục được.”
Ánh mắt Lâm Thanh trầm xuống, hơi nheo mắt lại, nhíu mày hỏi: “Anh ta có thân phận như thế nào?”
“Lão đại của Ám Long, địa vị chỉ đứng sau Nam Kiên.”
Con ngươi của Lâm Thanh kịch liệt co rút lại.
Anh ta biết bố của bé Dương không hề tầm thường, nhưng không ngờ lại lớn như vậy.
Ám Long.
Một tổ chức thần bí khó lường kia, dường như nắm trong tay tất cả thế lực ngầm trên thế giới, không ai dám đối đầu trực tiếp với họ.
Bồ của bé Dương có phải là lão đại của tổ chức đó không?
Vậy anh ta hoàn toàn có năng lực chống lại gia tộc Hải Nhân rồi.
Nhưng năm đó tại sao lại bỏ lại Hải Vy đã mang thai và bỏ đi một mình, khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, suýt chút nữa đã bị gia đình âm thầm giết chết.
“Được, tôi biết rồi, việc này kết thúc ở đây, mấy người không cần phải điều tra thêm gì nữa, tôi sợ lại chuốc họa vào thân.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh ngồi trên sô pha suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Nam Kiên.
Anh ta nhận được tin tức nói Nam Kiên mấy ngày nay vẫn ở Hải Thành, thông qua anh ta chắc chắn là cách hiệu quả nhất để biết được tin tức Lạc Hồ.
Bóng tối.
Bên trong căn phòng cao cấp nhất.
Ba anh em Hoắc Tư, Nam Kiên và Chery đang uống rượu cùng nhau.
Không phải, Chery không uống rượu mà là đang chơi game trên chiếc điện thoại di động của mình. Hoắc Tư một cước đạp tới nhưng đối phương né quá nhanh, mũi chân đá thẳng vào tắm sắt, đau đến gào thét. Mẹ nó chứ, tên này không phải đang chơi game nên không để ý tới mình rồi sao, vì sao vẫn có thể phát hiện ra mình định đá anh ta chứ? Ở trước mặt Lão Sáu đụng phải một cái mũi toàn xương, cậu cả Hoắc lại nghiêng đầu nhìn về phía Nam Kiên, thấy anh ta vẫn đang uống rượu liên tục, nhịn không được trợn tròn mắt. “Triệu An đi đuổi theo vợ, còn Đoàn Ninh thì đi cùng mối tình đầu rồi, Lục Cầu thì ngày càng tàn nhẫn, sụp đỗ vì say mê người đẹp, lúc này ước chừng đã xảy ra ba trăm hiệp đại chiến rồi, chỉ còn lại hai người các cậu, cuối cùng người thì chơi game người thì ngồi buồn bực uống rượu, mẹ nó chứ, thật là chán quá, tôi đi đây.” Nói xong, anh ta đứng dậy và rời khỏi phòng. Nam Kiên híp mắt nhìn bóng lưng anh ta rời đi, không hề để ý hỏi: “Lão Sáu, chuyện mà tôi muốn anh điều tra đã tra ra được chưa?” “Tu La Môn, Tiểu Ca, Dương Tâm, Lạc Hồ.” Lão Sáu phun ra mấy chữ này, sau đó lại tiếp tục tập trung chơi game của anh ta. Nam Kiên hơi nhíu mày.
Tu La Môn?
Tiểu Ca?
Dương Tâm?
Lạc Hồ?
Sau một hồi im lặng anh ta lại hỏi: “Ý anh nói là Dương Tâm bảo Tiểu Ca của Tu La Môn đi bảo vệ Lạc Hồ, chỉ cần tôi tìm được Tiểu Ca, là có thể tìm được người phụ nữ đó.”
Lão Sáu không thèm quan tâm anh ta.
Đôi khi chơi game cũng có thể ba ngày không ăn cơm.
Muốn cháy mông thì cũng phải đợi đốt quần rồi nói sau.
Chẳng qua là Nam Kiên vẫn hiểu rõ người anh em này, đường đường là đệ nhất thám tử của Ám Long, không có chút tài năng thì có thể không làm được rồi.
Anh ta đã nói ra Tu La Môn, Tiểu Ca, Dương Tâm, Lạc Hồ cảm ơn những thông tin này, chứng tỏ giữa bọn họ có liên quan đến nhau, bản thân chắc hẳn là đoán không sai.
Dương Tâm nhát định biết tung tích của Lạc Hồ.
Ngày hôm sau.
Một tia nắng mặt trời chiều qua tắm cửa số trong suốt từ trần đến sàn, chiều xuống mọi ngóc ngách trong nhà.
Dương Tâm bị ánh sáng chói mắt này làm cho tỉnh giác.
Lúc cô mở mắt ra, nhìn đôi mắt của cô có hơi mê hoặc.
Sau khi cảm giác đau nhức từ toàn thân truyền đến, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh đã trống rỗng không có một bóng người.
Quả nhiên, phụ nữ không thể so sánh với đàn ông.
Tối hôm qua rõ ràng vẫn luôn là anh dùng sức, nhưng cuối cùng cô vẫn là người mệt mỏi.
Cố gắng chống giường để ngồi dậy, nhìn những dấu vết trên người, cô không khỏi thở dài.
Con cún này…
Cô không cần phải ra ngoài gặp mọi người sao?
Cửa phòng đẩy ra, Lục Gia Bách từ bên ngoài đi vào.
Trong tay anh cầm theo một cái khay với các món ăn như bánh mì, sữa và một hộp thuốc.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com