Độc sủng cô vợ ấm áp - Chương 148 Đền bù cho con bé
Chương 148 Đền bù cho con bé
CÓ lẽ bởi vì lần trước đã làm cho Triều Triều và Mộ Mộ không vui nén mẩy ngày nay Lệ Bạc Thâm không xuất hiện nữa, thỉnh thoáng chỉ gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình hiện tại của Tiếu Tinh Tinh.
Giang Nguyễn Nguyền cũng vì việc đó mà cảnh giác với hắn hơn, thấy hẳn không đến, trong lòng cỏ lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhận được tin nhằn, thấy không liên quan gì đến Triều Triều và Mộ Mộ nén cò đã trả lời từng cái một.
Chẳng qua là, Lệ Bạc Thâm gửi tin nhắn rất thường xuyên, điều này cho thấy hắn rất quan tâm đến Tiếu Tinh Tinh.
Hằn rất quan tâm đến con gái mình nhưng mấy ngày nay hẩn không đến thăm con bé lần nào cả, không biết rốt cục Lệ Bạc Thâm đang nghĩ gì nữa, hắn cứ yên tâm về cô như vậy sao?
Chuyện này làm Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời có chút bối rối.
May mẩn thay, Tiểu Tinh Tinh rất đáng yêu, tính cách cũng rất đặc biệt ngoan ngoãn dính người.
Mổi lần có bé làm nũng với cõ, Giang Nguyễn Nguyễn lại kìm không được nghĩ đến đứa con gái đã mất của mình, nếu con bé có thể bình yên lớn lên thì bây giờ con bé cũng bằng tuối với Tiếu Tinh Tinh.
Nghĩ như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vò thức coi cò bé như thành viên trong gia đình mình, cô cảm thấy việc đối xử tốt với Tiếu Tinh Tinh cũng có thế coi là một cách khác đế bù đắp cho đứa con gái đã chết non của mình.
Triều Triều và Mộ Mộ ngày đêm thân thiết với Tiểu Tinh Tinh, coi cò bé như em gái ruột của mình, bất kể là ở nhà hay ở trường mẫu giáo họ vẫn luỏn bảo vệ Tiếu Tinh Tinh rất tốt.
Trong những ngày ở nhà Giang Nguyễn
Nguyền, hầu như ngày nào Tiểu Tinh Tinh cũng cười.
Nhìn thấy cò bé sống vui vẻ, Giang Nguyền Nguyễn yên tâm nhưng cũng có chút khỏng nỡ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình trạng của cò bé rất nhanh sẽ ổn định lại, đồng nghĩa với việc cô bé sẽ sớm được về nhà.
Nghĩ tới đây, Giang Nguyền Nguyền vẫn có chút không nỡ buông tay.
Đến uối tuần, Giang Nguyền Nguyền đang tính toán dần bọn nhỏ đi đâu chơi một chút.
Tiếu Tinh Tinh sống ở đây lâu như vậy nhưng cô chưa dần cỏ bé đi chơi lần nào.
“Mẹ ơi!” Triều Triều và Mộ Mộ võ cùng vui vẻ đi tới: “Chúng ta đưa em gái đến Còng viên Hải Dương chơi đi!”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn về phía Tiếu Tinh Tinh và hỏi ý kiến của cò bé.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gặt đầu.
Chỉ cần được ở bênh cạnh dì xinh đẹp và hai anh trai nhỏ, muốn đi đến đâu cỏ bé cũng chịu!
Thấy Tiếu Tinh Tinh cũng đồng ý, Giang Nguyền Nguyễn liền đưa bọn nhỏ đi chuẩn bị một ít đồ đạc rồi lên đường đi nhanh đến còng viên Hải Dương.
Lệ Bạc Thâm bận rộn với công việc nên rất hiếm khi đưa Tiểu Tinh Tinh ra ngoài chơi, đây là lần đau tiên Triều Triều và Mộ Mộ được đến thủy cung trong nước.
Ba đứa nhỏ vừa tiến vào trong, ánh mắt đã bị các loại cá ở hai bên hấp dẩn, thỉnh thoảng chúng còn dừng lại giao lưu với đám cá bên trong.
Giang Nguyền Nguyền kiên nhẩn đợi bọn nhóc, giúp chúng chụp ảnh còn giới thiệu một số loài cá mà cò biết cho bọn nhóc nghe.
Ba đứa nhỏ chơi rất vui vẻ.
Giang Nguyền Nguyễn đưa bọn họ đi chơi mấy trò dành cho trẻ em, còn mình thì ngồi sang một bên chờ.
Ngay lúc này điện thoại của cò đột nhiên reo lên.
Giang Nguyền Nguyền hơi cau mày khi nhìn thấy tên người gọi.
Lệ Bạc Thâm? Dạo này hắn chỉ liên lạc với cò bẳng tin nhẳn, hòm nay đột nhiên gọi điện như vậy là có chuyện gì à?
“Các người đang ở đâu?” Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói của Lệ Bạc Thâm lập tức vang lên.
Giang Nguyền Nguyền sửng sốt một chút: “Có chuyện gì vậy?”
Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói: “Tòi đến đưa ít đồ cho Tinh Tinh nhưng thím Trương nói các cô đã đi ra ngoài. Giờ các cô đang ở đâu? Tòi đi tìm.”
Từ sáng sớm hắn đã lên đường đến gặp Tiếu Tinh Tinh nhưng không thấy người đâu. Lúc Lộ Khiêm hỏi hắn có muốn về không, Lệ Bạc Thâm do dự suy nghĩ một lúc, sau đó đã gọi điện thoại cho Giang Nguyễn Nguyền.
Giang Nguyễn Nguyền thấy nói về Tiểu Tinh Tinh thì hơi chần chừ đáp: “Chúng tỏi đang ở công viên Hải Dương”
Đầu bén kia, giọng nói Lệ Bạc Thâm lập tức vanq lên: “Tòi tới nqav.”