NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 485

  1. Home
  2. Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 485
Prev
Next

Cuối cùng Thị Huyết Ma Viên vẫn không đáp đất, dưới chản nguyên điên cuồng của bảy quyền kết hợp, nó đã nổ tung tại chồ.

Bầu trời mưa máu, bóng dáng Lâm Nhất lóe lên, hân cầm yêu đan cúa Ma Viên rồi vững vàng đáp đất.

Áo trắng như được gột rửa, không một vết máu.

Quay đầu nhìn iại, trong một vũng máu có thi thế chia năm xẻ bảy của Thị Huyết Ma Viên rái rác trẽn đất.

“Sự bá đạo của Long Hổ Quyền kết hợp với Thất Huyền bộ Tiểu Thành rất hoàn hảo. Một bước đế lại bảy tàn ảnh, một giây tung ra bảy quyền. Dưới sự gia trì của Phá Không Ấn, uy lực của bảy quyền này dù là thiên kiêu tông môn có tu vi Huyền Võ tầng bốn đứng trước mặt mình cũng chẳng là gì”.Tuy nhiên, đa số đều duy trì trong phạm vi có thể khống chế. Ngoài mặt vẫn có thể xem là hài hòa, nhưng nghe các đệ tử lâu năm trong Kiếm Các nói, Lăng Tiêu Kiếm Các và Hỗn Nguyên Môn không hợp nhau.

Nguyên nhân cụ thể thì Lâm Nhất không biết.

Hỗn Nguyên Môn có thể xem là một lựa chọn của hắn khi chưa bước vào Đại Tần đế quốc, nhưng cũng không hiểu nhiều.

Trận chiến ác liệt phía trước vẫn chưa kết thúc.

Tuy thiếu niên lạnh lùng kia có thực lực mạnh, nhưng vẫn còn chênh lệch rõ rệt với Huyết Lang Vương, các sư đệ sư muội của hắn ta đều đã bị thương.

Trước mắt chỉ có thể để hắn ta chặn hậu, không cách nào giúp đỡ.

“Cút!”

Sau một phen chiến đấu vất vả, hiệu quả không cao, trong cơn tức giận, thiếu niên lạnh lùng rút thanh trường đao sau lưng mình ra.

Ánh đao lạnh lẽo, lan tràn đao ý hùng hậu dồi dào.

Soạt!

Một luồng đao mang vọt thẳng lên trời, giống như xích sắt len lỏi ra từ trong hàn giang vạn dặm, lao thẳng đến chỗ Huyết Lang Vương.

Rắc!

Trong nháy mắt, đao mang đánh trúng bụng Huyết Lang Vương, trong mắt thiếu niên lạnh lùng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

“Tả Vân sư huynh, cẩn thận!”

Vài đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang chạy trốn ở đằng sau kinh ngạc kêu lên.

Ồ?

Thiếu niên lạnh lùng hơi ngạc nhiên, đợi Huyết Lang Vương đứng dậy mới bàng hoàng phát hiện ra… Một đao vốn tưởng có thể đâm xuyên Huyết Lang Vương lại chỉ tạo thành một vết thương đáng sợ.

Còn lâu mới đạt được mục tiêu làm Huyết Lang Vương bị thương nặng.

“Yêu sát của vương giả lại ngưng tụ thành thực thể…”

Lâm Nhất đứng trên ngọn cây nhìn rõ tất cả, một đao kia giống như Thiếc Tác Hàn Giang, hào hùng vạn trượng, hùng hậu mà cuộn trào.

Nếu thật sự có thể đánh trúng, cho dù là bản thân hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ.

Nhưng khoảnh khắc Huyết Lang Vương sắp trúng đao, phần bụng nó ngưng tụ ma khí màu đen kết dính, triệt tiêu đa số đao ý.

Trong cơn giận tột độ, Huyết Lang Vương điên cuồng phản kích, ngửa đầu hú một tràng dài. Miệng sói há mở, ngưng tụ ánh sáng màu đỏ máu, yêu nguyên trong cơ thể nó hội tụ đè nén, giống như một vầng mặt trời máu, chiếu sáng tám phương.

Hộc hộc!

Thiếu niên lạnh lùng tên Tả Vân còn chưa kịp phản ứng, đã bị chùm sáng phóng ra từ vầng mặt trời máu đó đánh trúng.

Phụt.

Hắn ta nôn ra máu, nặng nề rơi xuống đất, sắc mặt trắng nhợt.

Bịch bịch bịch!

Tả Vân rơi xuống đất, vỗ mạnh tay lên mặt đất, đứng dậy, chạy nhanh không ngừng.

Xác thịt như vậy quả thật khiến người ta kinh hãi.

Đổi lại là người bình thường trúng phải một đòn đó, không chết cũng sẽ tàn phế, đâu thể nào chạy nhanh như vậy.

Tả Vân rất có trách nhiệm, dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn không dẫn Huyết Lang Vương về phía sư đệ sư muội của mình, mà sử dụng thân pháp, chạy băng băng về phía Lâm Nhất đang đứng.

“Phát hiện ra mình rồi sao?”

Có lẽ không phải, ở khoảng cách bảy tám dặm, hắn ta không thể nào cảm nhận được mình.

Huống hồ, hắn ta đang chiến đấu kịch liệt với Huyết Lang Vương, chắc chắn không dám phân tâm.

Đó là chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, chỉ có thể nói là trùng hợp.

Trong đầu Lâm Nhất, dòng suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, chốc lát sau đã đưa ra phán đoán. Hắn đứng trên ngọn cây, chậm rãi nhắm mắt lại, Tử Diên Hoa ba mươi sáu cánh trong đan điền không ngừng nở rộ.

Chân nguyên hùng hậu dồi dào không ngừng xao động trong cơ thể, Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng vận chuyển.

“Súc sinh! Đi cứu sư huynh!”

Đám người Hỗn Nguyên Môn vốn đã an toàn, thấy Tả Vân một mình dẫn Huyết Lang Vương đi, hai mắt lập tức đỏ ngầu.

Bọn họ không quan tâm đến vết thương trên người, căm phẫn không thôi, lập tức đuổi theo.

Giữa rừng núi rậm rạp, dưới sự truy đuổi điên cuồng của Huyết Lang Vương, gió lớn nổi lên, cát bụi đá vụn bay mù mịt, lá rơi như tuyết.

Khí tức đáng sợ khiến khu rừng vang lên tiếng vọng, khiến lòng người rùng mình lo sợ.

Khoảng cách bảy tám dặm đối với Tả Vân và Huyết Lang Vương đang chạy băng băng không tính là quá xa.

Thời gian một trản trà qua đi, gió mạnh thổi vù vù, thổi bay tóc trên trán Lâm Nhất, để lộ gương mặt thanh tú sáng sủa, góc cạnh rõ ràng của hắn. Lông mi hắn khẽ rung, đôi mắt sâu sắc bỗng mở ra.

Ầm!

Trong đôi mắt đen láy, một luồng sáng bén nhọn như bảo kiếm rời vỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như sao.

“Chết đi!”

Lâm Nhất không nhìn lấy một cái, từ trên ngọn cây nhảy vọt xuống giống như kim ô sải cánh.

Chân nguyên hùng hậu xao động điên cuồng trong cơ thể, bùng phát hoàn toàn, ba mươi sáu cánh hoa nở rộ.

Kiếm ý dồi dào lĩnh ngộ trong khoảnh khắc sinh tử lóe lên rồi biến mất, kiếm thế cuồn cuộn ngưng tụ trong quyền mang, đánh mạnh vào huyết lang vương ở dưới đất.

Huyết Lang Vương đang đuổi theo Tả Vân hoàn toàn không ngờ trên cây đột nhiên có người nhảy ra.

Như tim của ta, như kiếm của ta, quyền xuất như kiếm, kiếm xuất như quyền, quyền kiếm hợp nhất!

Nhân lúc yêu sát vương thể chưa kịp ngưng tụ thành thực thể, một quyền đỉnh cao của Lâm Nhất đánh vào vết thương do Tả Vân gây ra lúc trước.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ ngưng tụ từ quyền mang và kiếm kình thoáng chốc đâm xuyên Huyết Lang Vương, nơi ngực nó xuất hiện lỗ máu to bằng miệng chén.

Ầm một tiếng, Huyết Lang Vương với cơ thể dài gần mười mét bay vụt đi.

Vừa vặn rơi xuống trước mặt các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang đuổi theo, nhưng đã ngã xuống tại chỗ, không còn sự sống.

Sáu, bảy thiếu niên của Hỗn Nguyên Môn nhìn Huyết Lang Vương rơi xuống làm bụi bặm bốc lên, sợ hãi lùi lại.

“Chết rồi sao?”

Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, ánh mắt dồn hết lên người Lâm Nhất.

Khi nhìn rõ kí hiệu Kiếm Các trên chiếc áo màu thiên thanh của hắn, bọn họ đều biến sắc.

“Người của Lăng Tiêu Kiếm Các?”

“Quả nhiên người của Kiếm Các đều vô liêm sỉ như vậy, chỉ biết chiếm lợi từ người khác, sư huynh của bọn ta đâu?”, một thiếu niên khá nóng nảy trong số họ quát hỏi Lâm Nhất, không mang ý tốt.

Chiếm lợi?

Lâm Nhất sờ mũi, ngươi cứ cương quyết nói là chiếm lợi thì hắn cũng không có gì để nói.

Mặc dù Huyết Lang Vương bị thương không nặng, nhưng suy cho cùng, Lâm Nhất cũng phát hiện ra sơ hở của nó nhờ trận chiến giữa Tả Vân với nó.

Cú đấm đỉnh phong thoạt nhìn có vẻ đơn giản.

Trên thực tế, Lâm Nhất đã sớm đánh cho yêu sát vương giả của Huyết Lang Vương tàn tạ, sau đó mới đâm xuyên qua nó.

Chung quy chỉ là một con yêu thú Huyền Võ tầng bốn, sợi yêu sát vương giả của nó cũng không dày lắm.

Chẳng qua đây là Lâm Nhất, nếu đổi thành sáu người trước mặt, dù họ biết được điểm yếu cũng không thể giết chết Huyết Lang Vương bằng một cú đấm.

Lâm Nhất không muốn tranh chấp về vấn đề này.

Nhưng sư huynh nhà ngươi thì có liên quan gì đến ta?

“Chắc là còn sống”.

Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, hắn vẫn nhắm mắt giữ thế, không nhìn Tả Vân.

Chỉ có thể cảm ứng được đối phương đã từ dưới chân hắn tránh ra, dù tình trạng không được tốt lắm nhưng cũng không tới mức chết.

“Ngươi có ý gì?”

Thiếu niên ngang ngược vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lâm Nhất thì nổi giận: “Chỉ là một tên Huyền Võ tầng hai mà thôi, không biết sống chết!”

“Chương Bình sư đệ, đừng kích động…”

Một nữ đệ tử Hỗn Nguyên Môn lên tiếng khuyên can.

“Hừ! Có gì đáng nói đâu, chắc chắn tên này gặp của hời nên muốn giết sư huynh, sau đó độc chiếm thi thể của Huyết Lang Vương. Chẳng qua hắn không ngờ chúng ta lại đến đây nên mới có tật giật mình, không dám trả lời”.

Chương Bình lạnh mặt, tự bịa ra một suy luận nghe có vẻ “rất logic”.

Hắn ta vừa dứt lời, các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác đều sầm mặt lại, nhìn Lâm Nhất với vẻ không có ý tốt.

“Nhưng…”, nữ đệ tử kia cảm thấy có gì đó không đúng, còn muốn giải thích thêm.

Nhưng Chương Bình đã lao về phía Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Là thật hay giả, dạy cho hắn một bài học sẽ biết ngay”.

Bùm!

Chỉ là hắn ta chưa kịp đến gần đã nhìn thấy một cái bóng đen lướt nhanh về phía mình với sức mạnh khủng khiếp.

Lâm Nhất cũng không thèm nhìn, nhấc chân đá văng hắn ta.

Phụt!

Chương Bình vốn đã bị thương, giờ lại bị Lâm Nhất đá gãy mấy xương sườn, hộc ra một búng máu, kêu rên ngã xuống đất không đứng lên nổi.

Những người còn lại hoảng sợ, không ngờ Chương Bình có tu vi Huyền Võ tầng ba lại bị Lâm Nhất đá một phát không đứng dậy nổi.

“Đau quá… Ta bị gãy xương sườn, bị thương đến tim và phổi rồi”.

Chương Bình nằm dưới đất nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy sát khí, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Chương sư đệ!”

Mấy người lập tức nổi giận, không ngờ Lâm Nhất lại ra tay tàn nhẫn như vậy, tất cả đều chuẩn bị cùng ra tay.

“Dừng tay cho ta!”

Đúng lúc này có một tiếng quát lạnh vang lên, Tả Vân quay trở lại.

“Tả sư huynh!”

Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn nhìn thấy Tả Vân xuất hiện đều mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua.

Lâm Nhất quay đầu lại thì thấy thân trên để trần của Tả Vân chi chít vết thương.

Móng vuốt sắc bén của Huyết Lang Vương để lại trên người hắn ta những dấu vết cực kỳ đáng sợ, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.

Mặt mũi hắn ta tái nhợt, tóc tai bù xù, vết máu trên khoé miệng vẫn chưa khô.

Hắn ta thở hơi gấp, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.

Nhìn gần mới có thể cảm nhận được trận chiến giữa người này với Huyết Lang Vương trước đó nguy hiểm cỡ nào.

Nếu là người khác không tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, chỉ sợ đã sớm bị Huyết Lang Vương xé xác.

Tả Vân nhìn Lâm Nhất, sau đó dời mắt sang Chương Bình, nghi hoặc hỏi: “Chương Bình, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”

“Chương sư đệ bị hắn đánh bị thương”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 485"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com