Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 486
Một đệ tử khác nhanh chóng giải thích, kể lại đại khái sự việc vừa rồi.
Chương Bình nằm dưới đất nói lẩm bẩm, nhìn Lâm Nhất, không phục: “Nếu không phải vì trước đó ta vừa đánh nhau với bầy sói nên bị nội thương, thì mười tên như tiểu tử này đến cũng không đủ cho ta đánh đâu!”
Trong mắt Tả Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc, một cú đá gãy xương sườn của Chương Bình?
Chương Bình cũng tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, tuy rằng trình độ thấp hơn hắn ta nhiều.
Nhưng cũng không đến mức mới bị đá một cú đã gãy mất xương sườn chứ?
Hơn nữa, chẳng phải Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần nổi tiếng về kiếm đạo sao?
Huống hồ Lâm Nhất cũng không che giấu tu vi, rõ ràng hắn chỉ có tu vi Huyền Võ tầng hai thôi mà?
Nhất thời trong mắt Tả Vân tràn đầy khó hiểu, không thể nhìn thấu lai lịch của Lâm Nhất.
Trước đó hắn ta tập trung chạy trốn, loáng thoáng cảm nhận được phía sau lưng dường như xuất hiện một luồng kiếm ý dồi dào và vô cùng sắc bén.
Nhưng luồng kiếm ý đó chỉ xẹt qua rồi biến mất ngay.
Tả Vân trong trạng thái bị trọng thương, ý thức không rõ ràng nên không thể xác định nó có phải từ trên người Lâm Nhất phóng ra hay không.
Tạm thời bỏ qua những chuyện này…
Tả Vân đưa mắt nhìn Lâm Nhất: “Tuy hắn là đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các nhưng cũng không ra tay với ta, các ngươi hiểu lầm hắn rồi. Đừng quan tâm chuyện này vội, lo nối xương cho Chương Bình sư đệ, sau đó chữa thương, tranh thủ bình phục đã”.
Trong lời nói của hắn ta có sự sắp xếp.
Có lẽ ngày thường hắn ta rất có uy tín, sau khi hắn ta nói xong, đám sư muội sư đệ này lập tức làm theo.
“Trước đó khi ta đánh nhau với Huyết Lang Vương, chắc hẳn người thăm dò ta là ngươi phải không?”
Tả Vân bước tới nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu thẳm, do dự hỏi.
“Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết”.
Lâm Nhất thầm giật mình, tiểu tử này có khả năng cảm ứng mạnh thật.
Thái độ như vậy làm cho người ta hơi hoang mang, chẳng lẽ hắn ta vẫn còn sức đánh thêm một trận?
“Cũng đúng”.
Tả Vân cười, không hỏi thêm nữa mà lùi về sau nuốt một viên đan dược, ngồi tại chỗ chữa thương.
“Tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa đi hả? Ở lại đây làm gì? Muốn đi mạo hiểm cùng chúng ta sao? Hỗn Nguyên Môn chúng ta không cần một kẻ vô dụng Huyền Võ tầng hai như ngươi đâu!”
Chương Bình đã nối xương và ăn một viên đan dược, trạng thái đã tốt hơn, lại lên tiếng cười nhạo Lâm Nhất.
Hắn ta vừa dứt lời, lại có một cái bóng đen xé rách bầu trời như một tia chớp, tung ra sức mạnh vạn quân, ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai.
Bốp!
Một cú đá nhanh như chớp lại đá vào ngực Chương Bình, làm hắn ta văng ra xa.
Răng rắc!
Xương sườn vừa được nối của Chương Bình lại bị gãy, hắn ta đau đớn hét lên. Vì bị thương liên tiếp, cơn đau chất chồng, hắn ta lập tức ngất xỉu.
Mấy tên sư đệ Hỗn Nguyên Môn há to miệng, quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.
Họ hoàn toàn không nhìn thấy hắn đã đá như thế nào, cảm thấy hơi khó tin.
Vẻ hoảng sợ loé qua trong mắt họ, nhưng khi thấy Tả Vân sư huynh vẫn còn nhắm mắt chữa thương, dường như không cảm nhận được việc này.
‘’Cuối cùng cũng yên tính được một chút.’’
Lâm Nhất nheo mắt lại cười bảo: ‘’Mặc dù Huyết Lang Vương là do ta viết, nhưng xưa nay ta chưa từng kiếm hời của người khác. Cái chết của Huyết Lang Vương có một phần công lao của sư huynh các ngươi, đợi sau khi hắn chữa thương xong, ta sẽ phân chia Huyết Lang Vương cho hắn rồi rời đi.’’
Trong đám người trước mặt, ngoại trừ Tả Vân, hắn không hề để những người còn lại vào mắt.
Đừng nói là đang bị thương, dù không bị thương, Lâm Nhất cũng không ngại đám người này cùng nhau xông lên.
Chỉ có Tả Vân, tu vi Huyền Võ tầng bốn, thân thể cứng rắn và loại đao pháp đáng kinh ngạc của hắn ta đều có uy hiếp không nhỏ.
Nhưng không sao cả, Lâm Nhất cũng không sợ hắn ta.
Vê phần Chương Bình, nếu không dạy cho loại người ngu xuấn này một bài học, hắn ta sẽ không bao giờ biết chừng mực.
Khi các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác không biết phải làm sao, Lâm Nhất lùi lại, leo lên một gốc cây, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người thấy vậy thì thớ phào nhẹ nhõm, vội vàng vận công chữa thương.
Sau khoảng nửa nén hương, Lâm Nhất đang nằm trên cây cổ thụ chọc trời đột nhiên mở mắt.
Hắn nhướng mày nhìn qua, lúc này Tả Vân cũng lặng lẽ mở mắt.
Trên người hắn ta tràn ngập lực lượng Long Tượng, toàn thân dồi dào khí huyết, vết thương trên người cũng lành lại.
Một thân thể đáng kinh ngạc, khá là đáng sợ.
Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác cũng lần lượt mở mắt ra, vết thương trên người họ cũng đã lành lại bảy, tám phần.
Long Tượng Chiến Thế Quyết, Đoạn Thể Thần Quyết của Hỗn Nguyên Môn này quả thật khiến người ta được mở mang tầm mắt.
Điều làm hắn ngạc nhiên chính là trước đó Tả Vân đã trong trạng thái sắp chết.
Chỉ trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, khí tức của hắn ta dường như đã trở lại đỉnh phong.
Hẳn là không đến mức khôi phục hoàn toàn, nhưng rất có thể đã phục hồi được bảy, tám mươi phần trăm sức chiến đấu.
Trong giây lát, Lâm Nhất thầm phán đoán trong lòng.
“Các hạ rất bí ấn, chỉ một cú đấm đã giết được Huyết Lang Vương, Tả mồ bái phục! Nếu có cơ hội, không biết có thế xin chỉ bảo không?”
Tả Vân nhìn thắng vào Lâm Nhất, trong lời nói ẩn chứa sự sắc bén.
“Rồi sẽ có cơ hội”.
Lâm Nhất cười nhạt, mặc dù tu vi của đối phương cao hơn hắn hai tầng, nhưng hắn không sợ.
Với sức chiến đấu của đối phương, nếu ở Lăng Tiêu Kiếm Các thì ít nhất cũng thuộc mười hạng đầu bảng Nhân.
Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác nghe thấy câu trả lời của Lâm Nhất thì kinh ngạc, sau đó thầm cười khẩy.
Tiểu tử này thật to gan, Tả Vân sư huynh là thiên tài của Hỗn Nguyên Môn đấy!
“Ta vẫn chưa hỏi tên của các hạ”.
Ánh mắt Tả Vân trờ nên đầy hứng thú, hắn ta rất bất ngờ về thái độ của Lâm Nhất.
Chẳng lẽ tiểu tử này không nhìn ra hắn ta chỉ đang khách sáo ư?
Huyền Võ tầng bốn đấu với Huyền Võ tầng hai, hắn ta không làm được chuyện bắt nạt người khác như thế.
Hắn ta không nhịn được tò mò về Lâm Nhất.
“Lăng Tiêu Kiếm Các, Lâm Nhất bảng Nhân”.
Lâm Nhất trả lời với giọng điệu không hề kiêu căng hay tự ti.
“Lâm Nhất…’
Tả Vân lấm bấm mấy câu cũng không thể nhớ khi nào ngoại môn Lăng Tiêu Kiếm Các lại có một nhân vật như vậy.
Có vẻ như hẳn là người mới vào tông.
“Được rồi, ta sẽ nhớ kĩ ngươi. Lúc nãy ngươi bảo thi thế Huyết Lang Vương có một phần của ta, không biết Lâm huynh đệ định chia bộ phận nào cho ta?”
Nghe vậy, các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác đều khẽ biến sắc.
Không ngờ Tả Vân sư huynh lại đế Lâm Nhất chia thi thể Huyết Lang Vương.
Đây là Huyết Lang Vương!
Yêu thú tầng bốn đỉnh phong, đã ngưng luyện thành yêu sát vương giả. Tuy mới chỉ có một sợi, nhưng yêu đan của nó chứa đựng tinh hoa của một sợi yêu sát vương giả, đủ để được gọi là bảo vật.
Nếu có thể thôn phệ và luyện hoá sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc nâng cao thực lực của bản thân họ.
“Ta lấy yêu đan và huyết tinh ở xương lông mày, còn lại đưa cho ngươi hết”.
Đương nhiên Lâm Nhất đã sớm nghĩ xong nên chia như thế nào.
“Gì cơ?”
“Thứ đáng giá nhất trên người Huyết Lang Vương chính là yêu đan chứa đựng yêu sát vương giả, ngay cả cao thủ cảnh giới Tử Phủ cũng sẽ trả giá lớn để đi thu thập”.
“Huyết tinh của Lang Vương cũng có giá trị không thấp, nó có độ tinh khiết cao hơn nhiều so với huyết tình của những con Huyết Lang khác”.
“Một mình ngươi độc chiếm bảo bối đáng giá nhất, chia cho bảy, tám người chúng ta một đống đồ thừa?”
Vừa nghe thấy cách phân chia của Lâm Nhất, các đệ tử Hổn Nguyên Môn tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Lâm Nhất rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Đâu phải chia đồ cho các ngươi? Nếu không vì Tả Vản, hắn cũng sẽ không nhường lại dù chỉ một sợi lông sói.
Hơn nữa, các bộ phận khác của Huyết Lang Vương cũng không phải đồ thừa.
Nếu Tả Vân không cần, hắn sẽ không để ý mà lấy hết.
“Cứ chia như vậy đì”.
Tả Vân gật đầu đồng ý, không có dị nghị gì về cách phân chia của Lâm Nhất.
Những người khác thì hơi bất mãn, Chương Bình vừa tỉnh lại trầm giọng bảo: “Nếu tiếu tử này không nhờ may mắn, mèo mù vớ phải cá rán thì sao hắn có thế chiếm hời lớn như vậy? Sư huynh, nếu huynh không muốn ra tay thì đế ta giết hắn giúp huynh!”
Tả Vân sầm mặt iại, lạnh lùng nói: “Dù ngươi hoàn toàn bình phục cũng không phải đối thủ của hẳn, đừng làm mất mặt nữa. Các ngươi tự chia nhau thi thế Huyết Lang Vương đi, bộ lông của Lang Vương cũng trị giá rất nhiều linh ngọc đấy”.
“Nhưng…”
“Được rồi, đừng nhiều lời, dù sao Lâm Nhất cũng đã cứu ta một mạng. Dù có đưa cả con Huyết Lang Vương cho hẳn, ta cũng không có ý kiến, các ngươi đừng nhăc lại chuyện này nữa”.
Tả Vân cũng đã thông suốt được phần nào, không cần biết Lâm Nhất có chiếm hời hay không, thực lực thật sự ra sao.
Lâm Nhất dùng một cú đấm giết chết Huyết Lang Vương nghĩa là đã cứu hẳn ta khỏi miệng sói.
Hắn ta vẫn phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai.
Mọi người nghe Tả Vân nói vậy thì lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, họ bất đãc dĩ đưa viên yêu đan ấn chứa yêu sát vương giả và huyết tinh được ngưng tụ ở xương lồng mày cho Lâm Nhất.
Viẻn yêu đan to bằng quả đấm dồi dào khí yêu sát, một sợi khí yẻu sát màu đen như ấn như hiện ở bên trong.
Huyết tinh đỏ rực trong suốt, toả ra ánh sáng long lanh tựa như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời.
Nó còn rực rỡ hơn cả đá quý trên thế gian.
Lâm Nhất nhặn lấy hai bảo bối đáng giá nhất trên người Huyết Lang Vương, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Tại hạ không làm phiền các vị nữa, xin cáo từ”.
Lâm Nhất mỉm cưòi, chắp tay rời đi.
Lộc cộc!
Nhưng vào lúc này, trong rừng núi vang lên một tiếng động nặng nề, như thể có một lực mấy vạn quân liên tục nện xuống đất.
Mặt đất rung chuyển theo lực khổng lồ này, đồng thời có một luồng khí yêu sát vô cùng táo bạo, dồi dào như nước sông cuồn cuộn kéo đến.
‘Khí yêu sát mạnh quá, mọi người cấn thận!’
“Đây là yêu thú gì, sao lại cảm thấy chưa gặp bao giờ, ảm thanh này?”
Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đều biến sắc.
Lâm Nhất nở nụ cười, con ngựa ngốc này, lúc nào có đồ tốt cũng chạy nhanh lắm.
Thấy mọi người tỏ ra căng thẳng, hán vội báo: “Là bạn của ta đến, các vị không cần lo lẳng”.
“Bạn của ngươi?”
Tả Vân nghi hoặc nhìn Lâm Nhất, sau đó nhìn sang các sư đệ Hỗn Nguyên Mòn bằng ánh mát khó hiếu.
Ầm!
Một lát sau, một dải màu đỏ lướt nhanh tới như một tia chớp.
Nó kéo theo làn giỏ lớn rung trời, xoáy lẻn vô tận cát bụi, đợi cho đến khi gió bụi tan đi, một con Huyết Long Mã cao lớn dũng mảnh, anh tuấn thần diệu, tứ chi cường tráng, mang theo sát khí nặng nề như núi, xuất hiện trước mặt mọi người như một đám mảy đỏ rực.
“Huyết Long Mã?”