Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 488
Mũi tên ấn chứa sức mạnh khống lồ không ngừng rung lẽn, mặt đất dưới chân mấy người cũng rung theo.
Chương Bình lập tức sợ tái mặt, nếu không nhờ Lâm Nhất, chắc chắn bây giờ hắn ta đã là một người chết.
Xèo xèo!
Mặt đất nơi mũi tên cầm vào bốc lên khói đen, đó là kịch độc đang ăn mòn, cỏ dại trong phạm vi một trăm mét lập tức trở nên khô héo.
Mũi tên độc thật đáng sợ!
Mấy người đều biến sắc, lùi về sau vài bước theo bản năng, không dám đến gần phần đất bị ăn mòn.
“Đệ tử tông môn? Thú vị, mấy tên đệ tử Huyền Võ tầng ba mà cả gan chạy tới khu vực phụ cận bộ ỉạc Huyết Lang”.
Trong khu rừng mờ tối, một đại hán trung niên xuất hiện, nhếch miệng CƯỞÌ một tiếng.
Nụ cười này lập tức khiến người ta không rét mà run, sởn cả gai óc.
“Hừ, ngươi cũng không nhìn xem chúng là đệ tử cúa tỏng môn nèo…”
Lại có một giọng nói khác vang lên, một người trung niên mặc áo đen toát lên khí thế lạnh lẽo chậm rãi bước ra.
Người nọ quan sát đám người Lâm Nhất bằng ánh mắt như ran độc.
Hai mắt đại hán trung niên lập tức sáng ngời: “Hoá ra là đệ tử Hòn Nguyên Môn, thảo nào… Đảy là một bầy dê béo khó gặp, đại ca không đế ý ta ăn thịt một bữa chứ?”
“Mau xử li đi, nếu đã gặp chúng ta thì đương nhiên không thể giừ lại một tên nào”.
Tia rét lạnh thoáng qua trong mắt người trung niên áo đen, ông ta lạnh lùng nói.
Trong lúc nói chuyên, hai người coi họ như không khí, chỉ dăm ba cảu đã quyết định sinh tử của họ.
Nhưng khí tức Huyền Võ tầng năm của hai người khiến người ta không dám nghi ngờ thực lực của họ.
Cùng lúc đó, cách đây hai mươi dặm.
Bốn nam nhản và một nữ nhân đang đứng trên mấy cây cổ thụ chọc trời, ai cũng xinh đẹp tuấn tú, phong thái bất phàm. Họ như những vì sao lấp lánh, trăng sáng trên cao, có phong thái vô tận khó có thể tả hết.
Trẽn mặt mồi người đều có vẻ sắc bén, ngầm ấn chứ không lộ liểu.
Dù vảy, họ vẫn khiến người ta nhìn mà tim đập loạn nhịp, cám thấy tự ti không bâng.
“Nham Tàm, hình như lả tiếu sư đệ đồng môn của ngươi…”, một nữ tứ có diện mạo tuyệt thế, thanh nhã như nước, nhẹ giọng bảo.
Giọng nói nhẹ nhàng nghe rất ẻm tai.
Nếu Tả Vân có ờ đây nhất định sẽ rất ngạc
nhiên.
Nham Tâm, đệ tử chân truyền mạnh nhất của Hòn Nguyên Môn. Đại sư huynh Nham Tâm, và cũng là một trong tám công tử của Đế Đô, cõng tử Nham Tâm!
Nếu nói như vậy, mấy người bên cạnh hắn cũng có phong thái vô song, không thua kém gì Nham Tâm.
Có lẽ tất cả họ đều là nhân vật có địa vị ngang ngứa với tám công tử của Đế Đô!
Một người cười như không cười tiếp lởi: “Việc này hơi khó, nếu chúng ta ra tay cứu giúp sẽ làm xáo trộn kế hoạch đối phó với đạo tặc Mạc La”.
Nham Tâm nghe vậy thì không được vui lắm: “Một trong số đó không phải đệ tử của tông môn chúng ta, chắc là Hân Tuyệt huynh biết, cứ để huynh ấy quyết định đi”.
Thờ một lát xem sao”.
Hân Tuyệt không nói ra cảu trả lời mà công tử Nham Tâm muốn, khiến mấy người còn lại đều kinh ngạc.
That thú vi…”
Bên ngoài bộ lạc Huyết Lang, dãy núi Ma Vân.
Nhóm người Tả Vân cũng không ngờ lại gặp được hai cao thủ tán tu ờ trong núi sâu.
Họ không chỉ có tu vi Huyền Võ tầng năm đáng sợ, tà khí trên người cũng cực kỳ dày đặc.
Nếu không giết hơn nghìn mạng người thì tuyệt đối không thể tích luỹ được tà khí khủng khiếp như vậy.
Chỉ nhìn lướt qua thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Tà khí khác với sát khí, phải giết nhiều người mới có thể biến sát khí thành tà khỉ. Tà khí vốn chỉ xuất hiện ờ yêu thú, những loại yêu thú tàn bạo bẩm sinh đã biết cách biến sát khí thành tà khí.
Sau này có tà tu đã sử dụng phương pháp cùa yêu thú để giúp các võ già có thể tu luyện tà khí.
Nhưng một khi đã tu luyện tà khí thì không thể quay đầu, các đệ tử tông môn và võ giả chính đạo sẽ không ngưng luyện tà khỉ. Đại hán trung niên đeo trường cung cười nham hiểm, híp mắt nhìn đám người.
Người trung niên áo đen đứng ờ trong bóng tối như một con rắn độc, dường như không có ý định ra tay.
Tâ Vân cau mày, tán tu bình thường gặp đệ từ của tứ đại siêu nhiên tông môn sẽ không dám trêu chọc.
Nhưng hai người này không hề e ngại hay lo sợ, có vẻ như ngày thường đã làm việc này rất nhiều lần.
Tu vi Huyền Võ tầng năm, nếu hai bên đánh nhau thì e rằng sẽ không ai chạy thoát ngoại trừ hắn ta.
Kể cả Lâm Nhất cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Lần này thật sự không ổn chút nào…
Đại hán trung niên cười gằn: “Đúng lúc dạo này tà khí bị thụt lùi, đệ tử tông môn các ngươi dồi dào khí huyết, thực lực mạnh mẽ, có lẽ sau khi giết các ngươi, tà khí của ta sẽ có tiến bộ nhiều hơn”.
“Sư huynh… phải làm sao đây?”
Đám người Chương Binh sợ run bần bật, đại hán trung niên vốn đã cỏ tu yi cao hơn họ hai tầng, cộng thêm tà khí trên người ông ta càng khiến ngư< ta sợ hãi hơn. Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn chưa bao giờ gặp phải tinh huống như vậy, cả đám mặt mũi trắng bệch, cảm thấy toàn thân vô lực.
Họ không thề điều động tu vi cùa mình khi bị tà khí cùa đốỉ phương xâm nhập vào người.
Tả Vân khịt mũi, bước tới một bước, tràm giọng nói: “Néu cốc hạ chì muốn cưóp cùa thi chúng ta có một ít linh ngọc, nhưng nếu dùng đến sức mạnh Hỗn Nguyền Mon cũng không dễ động vào!”
Ầm!
Nói xong, trên người Tả Vân tràn ngập lực lượng Long Tượng cỗ xưa. khí thế của hắn ta điên cuồng tăng mạnh.
Chì trong tích tắc. nỏ đâ mạnh không thua gì tà khí của đại hán trung niên.
Đảm người Chương Bình lập tức cảm thấy áp lực trở nên nhẹ hơn.
Đại hán trung niên nhíu mày. vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt. nụ cười trên mặt ông ta biến mất. thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Thấy đối phương có vẻ kiêng dè. Tả Vân cũng ngầm hiểu ý. thản nhiên nói tiếp: “Nếu các hạ thật sự muốn ra tay. ta vln có thực lực bước ra khỏi dãy nủi Ma Vân. Chì càn ta không chết, sau khi Hỗn Nguyên Mồn biết chuyện náy, dù hai người có trốn đến chân trời gỏc biển, họ cũng sẽ không buông tha cho các ôngl”
“Ngươi đang uy hiếp ta đấy sao?”
Đại hán trung niên lập tức nổi giận, tà khí trên người càng thêm nồng đâm.
“Không phải uy hiếp, là giao dich. Mỗi người chúng ta sẽ đưa cho các ồng một nghìn viẻn linh ngọc, ông thả chúng ta đi, chủng ta sẽ coi như không cỏ chuyện gì xáy ra”.
Thấy đại hán trung niên tức giận, trong lòng Tả Vân càng tự tin hơn, hẳn ta đưa ra một ỷ kiến rất hấp dẫn.
Đại hán trung niên trầm ngâm không đáp, dường như đang do dự. quay đầu lại nhìn về phía người trung niên áo đen.
Trong bóng tối. người trung niên áo đen không để ý gật đầu.
Đại hán đeo trường cung quay đẩu lại trả lởi: “Được thôi, ta đồng ý, nhưng phài tăng số lượng linh nggc lên đến hai nghin viên, đừng đưa ra điều kiện với taP
“Hai nghìn viên?”
Tả Vân sầm mặt lại. số lượng này hơi lớn. nhưng có thể bảo vệ được mạng sống của đám người Chương Đình cũng đáng giá.
Hắn ta bèn cắn răng đáp: :,Được thôi!”
Đại hán trung niên cười: “Vậy ngươi bắt đầu trước đi”.
Tà Vân vỗ vàơ tủi trữ vật định iấy linh ngọc ra… Nhưng hắn ta vừa thà lỏng một chút thi đột nhiên càm ứng được một hơi thở nguy hiểm.
Phụt!
Trong bóng tối. một cái bóng đen lặng lẽ lao đến. không chờ Tả Vân phản ứng.
Bóng đen đâ cắn mạnh vào cổ hắn ta. đó là một con rắn độc đáng sợ.
Tà Vân lập tức cảm thấy toàn thản dần yếu đi. tay chân tê liêt, khống còn chút sức lực.
“Ha ha ha ha, đệ từ tông mỗn vẫn ngây thơ như cũ”.
Bùm!
Đại hán trung niên cười phá lên, khí thế trên người lại tăng vọt, tăng gấp đôi so với trước đó.
Tả Vân trúng kịch độc bị cú đấm ẩn chứa chân nguyeen kinh khủng của ông ta đánh văng xa “sư Huynh!”
Cảnh tượng này xảy ra trong tích tắc khiến đấm người Chương BÌnh Kinh hãi.
“Một đấm ăn hại, quỳ xuống hết cho lão tử, ngoan ngõan nhận cái chết đi|
Àm!
Tà khí cuồng bạo kèm theo uy áp khủng khiếp khiển đám người Chương Bình chỉ mới Huyền Vố tầng ba không thể chịu nỗi, khoẻ miệng chảy máu, ngâ gục xuống ngay tại chỗ.
Luồng tà khí vô hình kia tựa như một ngọn núi đè lên người họ, khiến họ không thể thi triển tu vi của mình, nằm sấp dưới đểt. không
động đậy nổi.
Vẻ khinh thường loé qua trong mắt đai hán trung niên, ông ta mắng: “Rác rười! Tông mồn thật lãng phí khi dùng tài nguyên cho các ngươi r
“Vậy sao?”
Nhưng lúc này có một tiếng cười khẩy vang lên, nghe vô cùng chói tai.
Đại hán trung niên sừng sốt. ngẩng đầu lên nhìn.