Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 489
“Mạnh quá!”
“Đây chính là Long Hổ Quyền sao? Hình như nó còn thuần tuý hơn so với Lâm công tử thi triển ngày hôm qua”.
“Lâm công tử dùng kiếm ý hỗ trợ Long Hổ Quyền, chung quy vẫn không thể so sánh với phật uy hỗ trợ, chính tông cơ mà!”
Trong mắt rất nhiều cao thủ Cao gia và các anh tài tông môn khác đều lộ vẻ chấn động.
Bạch Thu Thuỷ dẫn dược đồng đi tới trước: “Đa tạ Bộ công tử đã ra tay giúp đỡ, nếu không đến khi nhện độc bò ra ngoài, hậu quả sẽ rất khó lường”.
“Nhện độc này thật đáng sợ, không ngờ nó còn có thể chui vào thi thể, nghĩ thôi đã thấy sởn tóc gáy”.
“Nếu chúng ta tiếp tục mang thi thể đi theo, chỉ sợ một nửa trong số chúng ta sẽ bị lây nhiễm”.
“May mà nhờ Bộ công tử cẩn thận!”
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng đi tới nói cảm ơn.
Bộ Trần xua tay: “Bạch tiểu thư không cần cảm ơn, nếu ta đã nhận nhiệm vụ thì đương nhiên phải bảo vệ chu toàn. Nếu không nhìn ra được gì, chỉ biết là trúng độc mà không biết cụ thể ra sao, như thế sao có thể tính là dốc hết toàn lực?”
Bạch Thu Thuỷ dời mắt, như có như không nhìn về phía Lâm Nhất thì phát hiện hắn đã đi mất.
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã quay lại phía cuối đội ngũ, ngồi trên lưng Huyết Long Mã cầm ly rượu uống một mình.
“Làm phiền hai vị rồi, tiếp tục đi thôi”.
Bạch Thu Thuỷ chân thành thi lễ với Bộ Trần và Tiêu Nhiên, sau đó dẫn mọi người tiếp tục đi về trước.
Tiêu Nhiên nhìn Bộ Trần: “Có vẻ như tối qua Bộ huynh đã có đột phá rất lớn, Long Hổ Quyền dường như đã tiến thêm một bước”.
Bộ Trần chẳng nói đúng sai, chỉ đáp: “Cũng có chút tiến bộ”.
Tiêu Nhiên liếc nhìn Lâm Nhất ở đằng sau, nhỏ giọng nói: “Hình như Lâm Nhất đang cố tình tránh huynh mỉa mai, không nói câu nào cả”.
Bộ Trần hơi thất vọng: “Ta cũng hi vọng hắn sẽ ngông cuồng như hôm qua, để hắn được chứng kiến thực lực của ta và ngươi. Chúng ta khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng cũng không thể để một mình hắn độc chiếm sự nổi bật”.
Tiêu Nhiên gật đầu: “Không sai. Bạch Thu Thuỷ này có vẻ khá bí ẩn, có bối cảnh thương hội rất lớn. Nếu có thể thu hút được nàng ta, việc này nhất định sẽ có lợi cho cả huynh và ta”.
“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng không cần phải gấp gáp. Đường còn rất xa, còn rất nhiều cơ hội để cho nàng ta biết cái gì mới thật sự là nhân tài tông môn!”
Trong mắt Bộ Trần loé qua tia sáng, hắn ta hết sức tự tin.
Hai người nhảy lên lưng ngựa, lại tới phía trước đội ngũ, đi song song với Bạch Thu Thuỷ để dẫn đường.
Đúng như Bộ Trần đã nói, sau cuộc phong ba của Huyết Cốt Độc Chu, mọi người dần dần cách xa bìa rừng.
Họ bắt đầu chính thức đi sâu vào trong rừng già Huyết Cốt, môi trường xung quanh đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh lẽo u ám, tĩnh mịch ngột ngạt, tràn ngập hơi thở nguy hiểm và quỷ dị.
Rừng già Huyết Cốt cũng bắt đầu thể hiện bộ mặt đáng sợ và dữ tợn của nó.
Mới đi hơn một trăm dặm, đội ngũ Cao gia đã bị mấy đợt yêu thú tấn công.
Mức độ nguy hiểm dần lên cao, dần dần cũng không thể tránh khỏi thương vong.
May mà Bộ Trần và Tiêu Nhiên có thực lực rất mạnh, Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông và Thuỷ Ảnh kiếm pháp của Ma Nguyệt Sơn Trang giảm mức độ thương vong xuống thấp nhất.
Bạch Thu Thuỷ và các dược đồng của nàng ta không có ai chết, họ chỉ cảm thấy hơi sợ hãi.
“Hoạ Long Điểm Tinh!”
Đợt yêu thú thứ năm là một bầy Hoả Văn Báo, cảnh giới Huyền Võ tầng năm, số lượng gần hai mươi con.
Tốc độ của chúng cực nhanh, lao nhanh qua trong khu rừng tĩnh mịch bí ẩn như một ngọn lửa.
Chúng khiến đội hộ vệ Cao gia không trở tay kịp, đội hình lập tức bị phân tán.
Khi thấy bốn, năm con Hoả Văn Báo đang lao về phía Bạch Thu Thuỷ đứng ở đầu đội ngũ.
Bộ Trần giận dữ hét lên, bật nhảy lên không trung rồi bay ngang qua trên đầu mọi người.
Hai tay hắn ta xoay tròn như cối xay, tựa như là lấy tay làm bút, lấy khí thế rồng hổ làm mực nước để vẽ ra hai bức tranh. Khí thế hỗn độn, mông lung xoay chuyển quanh người hắn ta, còn có một khí tức đáng sợ tích tụ trong bóng tối, lộ ra vẻ bí ẩn khó lường.
Hoạ Long Điểm Tinh!
Đến khi tiếp đất, hắn ta siết chặt năm ngón tay lại rồi tung một cú đấm.
Khí thế hỗn độn tích tụ ở xung quanh hồi lâu, ngưng tụ thành luồng chân nguyên dồi dào, phát ra tiếng động rất lớn.
Lại là một con long ảnh oai phong dũng mãnh có thân xác, khi quyền mang bắn ra, tưởng chừng như hắn ta thật sự đang vẽ rồng điểm mắt.
Khí thế khủng khiếp càn quét xung quanh, long ảnh ngưng tụ từ quyền mang vừa hét vừa lao đi.
Bùm!
Năm con Hoả Văn Báo đang nhào tới lập tức bị cú đấm của hắn ta làm cho sợ vỡ mật, cuối cùng không đứng dậy nổi.
Những con Hoả Văn Báo còn lại nhìn thấy cảnh này đều sợ chết khiếp.
Chúng không dám tấn công tiếp nữa, tức khắc giải tán, bỏ chạy tán loạn như ngọn lửa bùng cháy.
Cả đội hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, không có ý định đuổi theo.
Ở phía cuối đội ngũ, Lâm Nhất thấy vậy thì phất tay bỏ đi Đạn Chỉ Thần Kiếm đang định thi triển.
Long Hổ Quyền có tổng cộng chín thức, lần lượt là Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Long Phi Hổ Khiêu, Thần Long Bãi Vĩ, Hoạ Long Điểm Tinh, Tường Long Tại Thiên, Tàng Long Ngoạ Hổ, Bách Thú Lai Triều, thức thứ chín và cũng là thức cuối cùng, Hàng Long Phục Hổ.
Mỗi thức đều vô cùng mạnh, nếu kết hợp với Kim Cương Ấn, Phá Không Aane, Phục Ma Ân và Chư Thiên Ẩn sẽ có uy lực mạnh hơn nữa
Lâm Nhất khá chú trong việc tu luyện 4 ấn này cùng với Long Hổ Quyền và Thất Huyền bộ, Ngoại trừ 3 thức đầu tiên, tạm thời hắn chỉ tu luyện thức thứ 4 là Thần Long Bãi Vĩ
Thức thứ 5 Họa Long Điềm Tinh chỉ hiểu sơ sơ chưa đạt đến Đại Thành.
Vừa thấy Bộ Trần thi triển 2 mắt hắn tức tỏa sáng nhưng sau đó hắn lại lắc đầu
Mặc dù cú đấm này có uy thế rất lớn, nhưng hình như hắn ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ hết ý nghĩa sâu xa của nó. Nếu gắng gượng thi triển, gặp kẻ yếu thì còn có thể thắng được, nhưng nếu gặp kẻ mạnh thì không được ổn lắm.
Sơ hở vẫn còn hơi nhiều, Bộ Trần khá gấp gáp.
Nhưng Bạch Thu Thuỷ đã an toàn, đương nhiên hắn sẽ không lo nhiều quá, bèn đưa tay ra kéo một đệ tử Cao gia bị cắn bị thương lên.
“Không sao chứ, huynh đệ?”
Đệ tử Cao gia này có một vết cắn ở bụng, vết thương trông rất đáng sợ, sau khi băng bó, vẻ mặt hắn ta vẫn rất đau đớn, nhưng lại cắn răng cố không kêu ra tiếng.
Thấy Lâm Nhất đưa tay, người ấy hơi giật mình, hiển nhiên rất ngạc nhiên anh tài tông môn cao ngạo lại để ý đến con cháu gia tộc quyền thế ở những nơi này.
“Đa tạ Lâm công tử”.
Hắn ta nắm lấy tay Lâm Nhất, mượn lực để đứng lên.
“Tên ngươi là gì?”
“Tại hạ là Cao Du, con cháu dòng thứ của Cao gia”.
“Lên ngựa của ta đi, vết thương của ngươi không nghiêm trọng, có thể tiếp tục lên đường. Nhưng nếu bước đi nhất định sẽ ảnh hưởng đến vết thương, sau này sẽ khó chữa lành”.
“Thật sự có thể sao?”
Cao Du hiển nhiên không dám tin.
Lâm Nhất gọi Huyết Long Mã tới, duỗi tay cầm lấy dây dắt ngựa rồi đưa cho Cao Du: “Chuyện nhỏ thôi, con ngựa này hơi hung hăng, ngươi nhớ giữ chặt một chút”.
Sau khi Cao Du ngồi vững, nhìn về phía trước thì thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên đang trò chuyện với Bạch Thu Thuỷ.
Nhất là Bộ Trần, một tay hắn ta tạo Hoạ Long Điểm Tinh, đánh chết năm con Hoả Văn Báo khiến mọi người đều chấn động.
Trong mắt hắn ta khó giấu được vẻ tự mãn.
“Lâm công tử, tại hạ có lời này không biết nên nói hay không”.
Do dự một lúc, Cao Du ngồi trên lưng Huyết Long Mã cắn răng hỏi.
Lâm Nhất đáp: “Cứ nói đi”.
“Trên đường đi, ta thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên luôn cố ý nhắm vào Lâm công tử, dường như nhất định phải phân cao thấp với Lâm công tử vậy. Lẽ nào công tử không cảm nhận được sao?”
“Có cảm nhận được một chút”.
Lâm Nhất không phải kẻ ngốc, tuy không biết nguyên nhân nhưng hắn cũng nhận ra được.
“Lâm công tử có điều không biết, Bạch tiểu thư kia đến gia chủ nhà ta cũng không dám đắc tội, cực kỳ cung kính, vậy nên lai lịch của nàng ta chắc chắn không nhỏ, hôm qua nàng ta lại rất xem trọng Lâm công tử, đối xử cũng khác”.
Cao Du hơi lo lắng, sau đó nói: “Hôm qua ta thấy lúc ở sàn diễn võ, Bạch tiểu thư khen ngợi Lâm công tử, Bộ Trần và Tiêu Nhiên lập tức biến sắc. Lẽ nào công tử không để ý à?”
Đúng là không để ý thật.
Nếu là người có cấp bậc như tám công tử đứng bên cạnh hắn, muốn không chú ý cũng khó.
Nhưng chỉ là Tiêu Nhiên và Bộ Trần, hắn không suy nghĩ nhiều nên đương nhiên sẽ không chú ý.
Hoá ra là vì Bạch Thu Thuỷ… Một vài thắc mắc trong lòng Lâm Nhất lúc này đã được giải đáp.
Hai người đang trò chuyện thì ba người phía Bạch Thu Thuỷ, Bộ Trần và Tiêu Nhiên đi tới.
“Lâm Nhất, công tử Bộ Trần và công tử Tiêu Nhiên đề nghị nghỉ ngơi tại chỗ một lát rồi lên đường, ý ngươi thế nào?”
Sau khi ba người đến gần, Bạch Thu Thuỷ hỏi Lâm Nhất.
Mấy đợt tấn công của những yêu thú trước đó vẫn còn ổn, nhưng đợt tập kích bất chợt của Hoả Văn Báo không chỉ khiến rất nhiều đệ tử của Cao gia bị thương và chết.
Thậm chí dược đồng của Bạch Thu Thuỷ cũng bị thương khá nhiều, không nghỉ ngơi không được.
Lâm Nhất gật đầu: “Đúng là cần phải nghỉ ngơi một lát, ta không có ý kiến”.
Bộ Trần nhìn Cao Du đang ngồi trên lưng Huyết Long Mã, hơi cau mày: “Lâm Nhất, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Bạch Thu Thuỷ tiểu thư và dược đồng của nàng ấy chứ không phải đệ tử Cao gia, ngươi đừng quên nhiệm vụ chính, vừa nãy Bạch tiểu thư suýt nữa bị thương đấy”.
Tiêu Nhiên tiếp lời: “Chú ý một chút, lần sau đừng như vậy nữa”.
Trước mặt Bạch Thu Thuỷ, hai tên như người dẫn đầu, dạy cho Lâm Nhất một bài học rồi đưa ra nhận xét.
Lúc trước Lâm Nhất cũng không hiểu là chuyện gì lắm, bây giờ đã biết đương nhiên hắn cũng không so đo với hai người này.
Hắn một lòng hướng tới võ học, khao khát đạt đến đỉnh phong trên con đường võ thuật, sao có thể ghen với người ta vì một nữ tử chứ?
Lâm Nhất suy tư: “Vừa nãy quả thật rất nguy hiểm, không có Hoạ Long Điểm Tinh của Bộ Trần huynh thì đúng là hơi rắc rối”.
“Chỉ là hơi rắc rối thôi sao?”
Tiêu Nhiên không cho là vậy, cười nhẹ một tiếng, khẩu khí của Lâm Nhất này không nhỏ.
Nếu không có Hoạ Long Điểm Tinh của Bộ Trần thì đâu chỉ là một chút rắc rối, năm con Hoả Văn Báo cùng xông tới thì Bạch Thu Thuỷ không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Bộ Trần vô cùng tự tin về Hoạ Long Điểm Tinh mà mình mới lĩnh ngộ đêm qua, bây giờ nghe Lâm Nhất nói vậy, đương nhiên trong lòng sẽ thấy hơi khó chịu.
“Ta quên mất Lâm huynh cũng luyện Long Hổ Quyền, huynh cũng biết chiêu Hoạ Long Điểm Tinh này?”
Trong mắt Bộ Trần loé lên tia sắc bén, hắn ta trầm giọng hỏi.
Lâm Nhất lắc đầu: “Không biết”.
Cả chín thức của Long Hổ Quyền hắn đều coi như miễn cưỡng thành thạo, nhưng nếu chiêu pháp chưa đạt đến Đại Thành, không hiểu được ý nghĩa sâu xa của chúng.
Với tiêu chuẩn riêng của Lâm Nhất thì có nghĩ là không biết, hắn cũng sẽ không hấp tấp thi triển trong lúc chiến đấu.
Tất cả đều còn sơ sót, một khi bất cẩn sẽ dẫn tới hoạ lớn.
Hoạ Long Điểm Tinh của hắn mới chỉ đạt tiểu thành, so với sơ thành của đối phương thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng không phải quá lợi hại.
Hắn chỉ sử dụng bốn chiêu Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Phi Long Hổ Khiêu và Thần Long Bãi Vĩ để chiến đấu với kẻ khác.
Bốn chiêu này của hắn đã đạt đến đại thành, thậm chí ba chiêu đầu có thể nói là đã đạt đến viên mãn đỉnh phong.
Trong mắt Bộ Trần hiện lên vẻ ‘ta biết mà’, hắn ta dửng dưng nói: “Nếu không biết thì ít nói lại đi”.
Hoạ Long Điểm Tinh đâu dễ tu luyện, hắn ta lĩnh ngộ hơn nửa năm, đến đêm qua mới miễn cưỡng đạt sơ thành.
Đệ tử ngoại môn chỉ dựa vào một số bản thiếu để tu luyện, lại không được tiền bối chỉ dẫn, biết được mới lạ.
Giọng của hai người không lớn, cũng không thể nói là gay gắt.
Nhưng hầu hết mọi người trong đoàn đều nghe ra được ý của Bộ Trần, tiếng xì xào bàn tán truyền ra.
“Phải dựa vào Bộ Trần và Tiêu Nhiên thôi, hôm qua hai người họ khiêm tốn, không ngờ thực lực lại mạnh đến vậy”.
“Người thật sự có thực lực đều không huênh hoang đâu”.
“Đúng vậy, hôm qua Lâm Nhất đánh Hạ Đằng Phi và Lâm Lam mà người toàn máu, hiển nhiên không bằng Tiêu Nhiên và Bộ Trần. Nhất là Bộ Trần, chiêu Hoạ Long Điểm Tinh vừa nãy ta nhìn mà trố mắt”.
“Quá mạnh! Năm con Hoả Văn Báo mà một quyền đã giết hết, đúng là không thể tin được. Lâm Lam và Hạ Đằng Phi cộng lại cũng chẳng đủ cho một mình hắn ta đánh”.
“Có Bộ Trần ở đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù gặp phải tán tu cũng không cần sợ!”
Bộ Trần nghe những lời bàn tán này mà lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.
Hắn ta liếc quanh một lượt rồi nhìn Bạch Thu Thuỷ: “Bạch tiểu thư, nếu Lâm công tử không phản đối thì chúng ta nghỉ ngơi một chút đi”.
“Được”.
Bạch Thu Thuỷ khẽ mỉm cười, tựa như đoá hoa thuỷ tiên nở rộ, tươi tắn tinh tế khiến người ta có ý nghĩ viển vông.
Sau khi ba người đi, Cao Du nhịn một bụng tức mới chửi mắng: “Trong mắt hai tên này chỉ có nữ nhân, mạng của đệ tử Cao gia chúng ta không phải mạng à?”
Khi nói chuyện, Tiêu Nhiên và Bộ Trần thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nhìn bằng đuôi mắt.
Nói ngay trước mặt hắn ta mà cũng chẳng hề kiêng kỵ hay ngại ngùng.
“Lâm công tử, ta thay công tử cảm thấy không đáng”.
Cao Du buồn bực nói, vừa nãy khi Hoả Văn Báo tấn công, mọi người chỉ nhìn thấy Bộ Trần dùng một quyền đánh chết năm con.
Nhưng lại không để ý đến Lâm Nhất bọc hậu đằng sau, không cho Hoả Văn Báo xông lên từ phía sau.
Nhưng Cao Du ở sau nên nhìn thấy rất rõ.
“Xứng hay không xứng đáng ko quan trong chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi
Thản nhiên đáp lại một câu, Lâm Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi, tranh thủ lúc nghỉ ngời thì sử dụng Tử Diên Kiếm quyết khôi phục chân nguyên
Nghỉ ngời chừng nửa canh giờ, đoàn lại lên đường xuất phát
Tiến vào nơi sâu trong rừng già Huyết Cố, đi sâu vào trong băng qua nhiều con đường nhỏ bí mật, rất nhiều con đường trải đầy gai, chưa có ai đi vào nên cần dùng tay mở đường
Sau khi đi được hơn hai mươi dặm, Lâm Nhất chợt cảm nhận được linh khí thiên địa nồng đậm trong khu rừng sâm thẳm.
“Sắp đến rồi à?”
Quả nhiên Bạch Thu Thuỷ đi đầu chợt loé lên vẻ hưng phấn trong mắt, nàng ta nhẹ giọng nói: “Sắp đến rồi, mọi người cố gắng lên nhé”.
Phù!
Nhân tài tông môn và đệ tử Cao gia đều thở phào nhẹ nhõm, chặng đường này quả không dễ dàng chút nào.
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Khoảng năm phút sau.
Trăm hoa đua nở, cả một thung lũng mênh mông tím đỏ rực rỡ, linh khí ngập tràn xuất hiện trước mặt mọi người.
Thung lũng vô tận, gần như không nhìn thấy điểm cuối cùng, giống như một biển hoa, vô cùng chấn động.
Dưới linh khí nồng đậm, trong rừng hoa mọc lên rất nhiều linh thảo. Cỏ Ngân Hoàn, quả Kim Tuyến, hoa Tử Tinh, quả Vô Hoa, cây Lưu Ly, số lượng nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Linh khí dồi dào khoáng đạt hội tụ trên thung lũng tạo thành từng đám mây mù, giống như lụa mỏng, từng sợi thấp thoáng như ẩn như hiện, cảnh tượng đẹp dễ làm say lòng người.
“Cuối cùng cũng đến”.
Một tia vui mừng loé lên trong mắt Bạch Thu Thuỷ: “Hai vị công tử, chỉ sợ thung lũng này sẽ không được yên ổn, nhờ cậy vào hai vị nhé”.
Tiêu Nhiên gật đầu: “Linh khí ở đây ôn hoà, chắc cũng không có quá nhiều yêu thú hung tợn”.
Bộ Trần nhìn quanh một lượt, bình tĩnh nói: “Ta đi kiểm tra, nếu không có quá nhiều rắc rối, Bạch tiểu thư có thể cho dược đồng vào được”.
“Vậy phiền công tử rồi”.
“Chuyện nhỏ thôi”.
Bộ Trần giả vờ điềm nhiên, cười thoải mái rồi thi triển thân pháp tinh diệu của Huyền Thiên Tông.
Tựa như đi trên không, nhảy vài lần đã vào trong vườn hoa.
Người hắn ta nhẹ như bướm lượn, thấp thoáng nhưng lại có khí thế rồng hổ, một nhành hoa cũng không bị nát.
“Thân pháp tuyệt quá!”
Những nhân tài tông môn và con cháu Cao gia đều sáng mắt, không kìm được lời khen ngợi.
Bịch bịch bịch!
Không lâu sau, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông lại quay về chỗ cũ.
Hắn ta nói với mọi người: “Hầu như không có gì nguy hiểm, nhưng trong thung lũng có rất nhiều ong độc, mọi người đừng xem nhẹ”.
Bạch Thu Thuỷ trầm tư: “Vào đi”.
Như Bộ Trần đã nói, yêu thú trong thung lũng không nhiều, ngoài ong độc ra thì hầu hết những loài vật khác đều hiền lành.
Nếu không chủ động động đến chúng gì thì sẽ không có phiền phức.
Dược đồng của Bạch Thu Thuỷ hứng khởi, thi thoảng lại truyền đến tiếng hô phấn khích.
Hiển nhiên linh cốc bí mật chưa ai đặt chân tới có rất nhiều linh dược, tuổi thọ rất lâu đời.
Mặc dù chuyến đi này vất vả, thương vong rất nhiều, Bạch Thu Thuỷ phải trả cái giá không nhỏ nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.
Phốc!
Trong thung lũng, Lâm Nhất phất tay tuỳ ý, vài sợi kiếm khí Tử Diên bay qua không trung, bầy ong độc đang vo ve nhảy múa trên không trung bị kiếm mang nghiền nát thành bột.
Đi dạo nhàn nhã trong linh cốc, trong lòng Lâm Nhất khá cảm khái.
Lai lịch của Bạch Thu Thuỷ quả thật rất bí ẩn, bảo địa chưa từng có ai đặt chân đến mà nàng ta lại biết.
Đảo mắt một lượt phát hiện dược đồng đều có tay nghề rất cao, không đơn thuần chỉ là hái thuốc.
Họ cẩn thận nhổ cả gốc rễ, cho vào chậu hoa mình mang theo.
Lâm Nhất ở Thảo Mộc đường cả tháng nên vừa nhìn là biết, bọn họ làm vậy là định mang về để trồng tiếp.
Trồng linh dược hoang dã không phải chuyện dễ dàng.
Càng là linh dược hoang dã trân quý càng kén môi trường sinh trưởng, muốn sao chép giống hệt trong môi trường khắc nghiệt là điều rất khó.
“Hình như đây không phải điều mình cần lo lắng”.
Lâm Nhất cười tự giễu, hắn ngắt một cánh hoa, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ ôn hoà, thanh thản.
Vút!
Đột nhiên Lâm Nhất mở mắt, trong mắt loé lên tia sáng lạ thường.
Táng Hoa kiếm trong hộp đựng kiếm trên lưng hơi rung lên, dường như có thứ gì đó thu hút nó ở chỗ sâu trong linh cốc này.
Đây là điều chưa từng xảy ra.
“Là hương hoa sao?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hắn quay người đi về phía Bạch Thu Thuỷ.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên đứng cạnh Bạch Thu Thuỷ như hai tên thần giữ cửa.
Có lẽ hai người họ đã coi mình là sứ giả hộ hoa, nhưng bên rìa thung lũng đều là yêu thú hiền lành, ôn hoà, không quá nguy hiểm.
Hoàn toàn không cần phải làm quá lên thế này.
Chi bằng quan tâm đến những dược đồng đang hái thuốc, sợ họ không cẩn thận sẽ gặp phải ong độc.
Nếu bị đốt thì cũng rất phiền.
“Lâm Nhất, huynh không đi bảo vệ dược đồng, chạy về đây làm gì?”
Bộ Trần hơi cau mày, bất mãn nói.
Tiêu Nhiên cười dửng dưng, nhẹ giọng bảo: “Bạch tiểu thư có hai chúng ta bảo vệ rồi, Lâm Nhất huynh không cần phải nghĩ nhiều”.
Lâm Nhất không để ý đến hai người họ mà chỉ nói với Bạch Thu Thuỷ: “Ta muốn đi sâu vào trong linh cốc xem thế nào, mong Bạch tiểu thư đồng ý”.
Bạch Thu Thuỷ cau mày, lo lắng nói: “Lâm Nhất, ta cũng không biết nhiều về nơi sâu trong thung lũng này, chỉ dám hái thuốc ở rìa thung lũng. Ngươi đi vào đó mà gặp nguy hiểm gì sẽ rắc rối to đấy”.
“Nếu Lâm huynh muốn vào thì khẳng định cũng đã chắc chắn, Bạch tiểu thư không cần lo lắng”.
Lâm Nhất còn chưa lên tiếng, Bộ Trần đã mỉm cười nói trước.
Tốt nhất tiểu tử này hãy đi xa một chút, vừa nãy Bạch Thu Thuỷ lén nhìn Lâm Nhất mấy lần khiến Bộ Trần và Tiêu Nhiên đứng bên cạnh mà thấy hơi ngượng ngùng.
Hai người đứng gần như vậy mà Bạch Thu Thuỷ cũng chẳng nghiêm túc nhìn bọn họ được mấy lần.
Lâm Nhất đi qua đi lại chỗ dược đồng, thi thoảng ánh mắt Bạch Thu Thuỷ lại nhìn hắn.
Tiêu Nhiên nói tiếp: “Nếu Lâm huynh muốn mạo hiểm thì để huynh ấy đi đi. Ở rìa thung lũng này có ta với Bộ huynh cũng đủ để bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn”.
“Nhưng…”
Bạch Thu Thuỷ còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Nhất đã bước đi, không nhiều lời.
Không lâu sau, bóng hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người, biến mất trong thung lũng hoa.
Giữa muôn ngàn đóa hoa, Lâm Nhất đi vào nơi sâu trong linh cốc, càng đi càng xa, hương thơm độc lạ của hoa thoảng qua chóp mũi, đi giữa rừng hoa lại càng ngửi thấy rõ hơn.
“Xem ra đúng là hương hoa đã thu hút Táng Hoa kiếm!”
Trong mắt Lâm Nhất loé lên một tia mong chờ, tốc độ của hắn không khỏi tăng nhanh hơn.
Hắn rất tò mò là hương hoa gì có thể khiến cho Táng Hoa kiếm chủ động rung lên như thế?
Lẽ nào là vua của các loài hoa?
Táng Hoa kiếm có lai lịch phi thường, ngưng luyện từ thần thuật thượng cổ, khẳng định từng có huy hoàng của nó.
Chỉ là trải qua thời gian dài, linh khí cạn kiệt, đạo vận không còn nên mới trở thành như bây giờ.
Bây giờ Táng Hoa kiếm dưới sự nuôi dưỡng của hương hoa mới chỉ là binh khí cấp Huyền trung phẩm.
Thanh kiếm này ở trong tay hắn đã lâu.
Nhưng chưa bao giờ rung chuyển, bây giờ lại rung lên một cách khó hiểu trong linh cốc, chắc chắn phải có thứ thu hút nó.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là.
Hắn tìm kiếm hương hoa sâu trong linh cốc, bất giác đã đi hơn hai mươi dặm.
Quay đầu nhìn lại đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng phía Bạch Thu Thuỷ bên rìa thung lũng biển hoa mênh mông trải dài vô tận.
“Thơm thật”
có đủ loại hương hoa trong muôn ngàn laoif hoa với các khí chất khác nhau thơm nồng thoang thoảng hòa quyện vào nhau
rất khó để phân biệt 1 mùi hương hoa duy nhất nhưng mùi hương này khác đặc biệt
chỉ cần ghi nhớ thì sẽ ko thể nào quyên, lắng đọng và say lòng người
Cuộc hành trình 20 dặm này đầy rẩy nguy hiểm.
Rắc rối lớn nhất với Lâm Nhất là loài ong độc màu đen, nó to bằng trẻ sơ sinh, toàn thân cứng như sắt, kiếm khí Tử Diên đã hoá thành thực thể cũng không thể tiêu diệt được nó trong một lần.
Hắn buộc phải dồn toàn bộ kiếm ý vào đó, tiêu hao một lượng chân nguyên mới có thể tiêu diệt.
Còn có một loài chim bay lượn phía trên linh cốc, chúng sà xuống với tốc độ rất nhanh.
Thậm chí khi gần tới nơi Lâm Nhất cũng không thể nhìn rõ, hắn thi triển Thất Huyền bộ tới cực điểm cũng phải cẩn thận.
Không được có một chút bất cẩn, suốt chặng đường hắn đều căng thẳng, còn không dám thở mạnh.
Ngửi được hương hoa là hắn lại thả lỏng.
Điều khiến Lâm Nhất thấy tò mò là rốt cuộc loài hoa nào có thể tản ra hương thơm tới nơi xa như thế?
Giữa muôn ngàn bông hoa có thể rực rỡ toả hương, lấn át những loài hoa khác.
Đột nhiên Lâm Nhất khựng lại, hắn cản nhận được một luồng khí tức rất nguy hiểm.
Bốn mươi hai cánh Tử Diên Hoa ở đan điền lặng lẽ nở rộ, Tử Diên Kiếm Quyết lẳng lặng chuyển động trong cơ thể, hắn cảnh giác cao độ.
Bầu không khí có gì đó không ổn, linh cốc nhìn như chỉ có hoa nhưng thực tế lại có rất nhiều yêu thú sinh sống.
Không có chuyện yên bình như bây giờ.
Soạt soạt soạt!
Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ rồi bay lên không, nhảy vài bước đã lên được một cây cổ thụ.
Cây cổ thụ với tán lá tươi tốt, tràn ngập linh khí, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Ẩn mình dưới tán lá, Lâm Nhất nhìn về phía xa, tầm mắt tiếp tục phóng ra, ở cuối tầm mắt, cảnh tượng kỳ lạ khiến hắn sửng sốt.
Cách đó mười dặm có ba con yêu thú khổng lồ.
Một con mãng xà màu xanh lục to như cái thùng nước, dài hơn ba mươi trượng đang cuộn người như một ngọn núi nhỏ.
Một con ma viên màu đen cao hai mươi trượng, cánh tay buông thõng xuống đầu gối, quanh thân được bao phủ ma vụ mờ nhạt.
Một con cự hùng màu đỏ máu, toàn thân tản ra khí tức hung bạo, trên đỉnh đầu của nó có một ngọn lửa kỳ lạ.
Ba con yêu thú, trên người mỗi con đều tản ra khí tức Huyền Võ tầng sáu đáng sợ khiến lòng người khiếp đảm.
Trên người chúng đều có yêu sát vương giả, hiển nhiên không phải yêu thú bình thường.
Yêu thú có thể ngưng luyện yêu sát vương giả đều là yêu thú cấp bá chủ, có thể gọi là vô địch trong những con cùng cấp.
Nhưng đây không phải điều khiến Lâm Nhất ngạc nhiên nhất.
Điều hắn ngạc nhiên là ba con yêu thú chung sống hoà hợp, mục tiêu thống nhất, tất cả đều đang nhìn chằm chằm về cùng một hướng.
Nhưng lại không dám hấp tấp tiến lên, như thể rất sợ hãi.
Tình huống này có vẻ rất kỳ lạ.
Ba con yêu thú đã ngưng luyện được yêu sát vương giả cùng nhau liên thủ mà còn sợ hãi như vậy.
Rốt cuộc chúng đang sợ thứ gì?
Lâm Nhất dồn hết chân nguyên vào hai mắt, phóng tầm nhìn đến cực hạn, cuối cũng cũng thấy một cảnh khá rõ ràng.
Đó là một con mãnh hổ lười biếng, có bộ lông mềm mại, nó đang nhắm mắt ngửi một đoá hoa tường vi rực rỡ như máu.
Trông nó giống như con mèo chứ không phải khí tức mãnh hổ trên người, kết hợp hoàn hảo với trăm hoa xung quanh.
Nó nhắm mắt ôn hoà an tĩnh, không hề thấy sự hung tợn và vương đạo của mãnh hổ.
Nhưng ba con yêu thú đã ngưng luyện yêu sát vương giả lại chỉ nhìn nó chằm, không dám xông lên.
“Huyết tường vi?”
Hai mắt Lâm Nhất sáng lên, ánh mắt rơi vào tường vi màu đỏ, tường vi như vua của các loài hoa, phong thái kiêu ngạo của nó làm lu mờ những loài hoa khác.
Mãnh hổ màu vàng đang nhắm mắt ngửi huyết tường vi chợt mở mắt.
Vút!
Khoảnh khắc nó mở mắt ra, yêu sát vương giả đáng sợ bùng lên từ người nó. Khí thế vương giả quét quanh tứ phía, phong vân biến sắc, Lâm Nhất cách đó hơn mười dặm cũng sửng sốt.
Đó là đôi mắt mãnh mổ màu xanh lục, đôi mắt sáng như đuốc, con ngươi hình vuông lấp lánh có hồn, thần thái dồi dào tựa như bất cứ thứ gì trên đời đều không thể che giấu trước mắt nó.
Mắt xanh, đồng tử vuông?
Lâm Nhất hơi giật mình, cảm thấy con hổ này không còn là thú nữa mà giống yêu quái hơn.
Đôi mắt này thật sự quá có linh tính, rõ ràng ba con yêu thú kia mạnh hơn nó rất nhiều, khí tức cũng cuồng bạo hơn nhưng trước đôi mắt của nó cũng tự thấy mình thấp hơn một bậc.
Lâm Nhất còn chưa hoàn hồn thì ba con yêu thú không kiên nhẫn được nữa, lao về phía con hổ một cách hung tợn.
Gầm!
Thân hổ chấn động, khí tức bay lên.
Mãnh hổ màu vàng lấy một địch ba, trận chiến gay cấn kịch liệt, những tiếng nổ đùng đoàng vang lên không ngớt.
Mặt đất liên tục rung chuyển, cây cổ thụ Lâm Nhất đang ẩn náu cũng khẽ rung lên, lá rụng vô số.
Mãng xà xanh lục, ma viên màu đen, cự hùng màu đỏ đều là yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng sáu, mà mãnh hổ mới chỉ ở Huyền Võ tầng năm.
Nhưng một đấu ba, nó cũng không hề rơi vào thế yếu.
Cuộc chiến giữa yêu thú vô cùng nguy hiểm và khốc liệt, còn đẫm máu và tàn khốc hơn cuộc chiến giữa các võ giả.
Máu tuôn ra ào ạt như mưa, quyện với những cánh hoa, rải đầy trong không trung.
Trong nháy mắt giống như vô số pháo hoa nở rộ, nhiều màu sắc, hoa rơi theo máu. Dưới sự chấn động không ngừng nổ tung rồi lại lặp lại, giống như pháo hoa bắn rồi lại hết, hết rồi lại bắn.
Cảnh này tuy đẹp nhưng dưới cái đẹp lại không thể che giấu được cuộc chiến đẫm máu và hung ác của bầy yêu thú.
“Là vì đoá huyết tường vi kia sao?”
Lâm Nhất bất ngờ phát hiện bốn con yêu thú hỗn chiến, giẫm nát vô số bông hoa.
Chỉ có đoá huyết tường vi kia vẫn bình an vô sự, không ảnh hưởng gì.
Nó giống như vị khán giả lặng lẽ, không nói một lời, theo dõi cuộc hỗn chiến oanh liệt giữa bốn con yêu thú, lạnh lùng xa cách.
Khán giả còn có một người nữa.
Lâm Nhất ẩn náu trên cây cổ thụ đang nhìn chằm chằm trận hỗn chiến, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Quá đặc sắc, trận chiến này khiến hắn thấy vô cùng kinh ngạc.
Trận chiến một mất một còn giữa các loài yêu thú tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế lại không hề đơn giản.
Đây là sát chiêu nguyên thuỷ nhất, hiệu quả nhất, trải qua vô số năm tiến hoá, có một chiêu thức chiến đấu vẫn không ngừng được truyền thừa từ trong huyết mạch.
Nguồn gốc của rất nhiều võ kỹ đều thông qua trận chiến giữa yêu thú mà lĩnh ngộ ra được.
Lúc trước Lâm Nhất vẫn luôn cảm thấy Hoạ Long Điểm Tinh của Bộ Trần chưa đủ hoàn hảo, còn nhiều sai sót.
Nhưng điểm quan trọng thật sự là gì thì hắn lại không cảm nhận được.
Bây giờ xem trận chiến của mãnh hổ, hắn chợt hiểu ra, đột nhiên bừng tỉnh.
Hoạ Long Điểm Tinh!
Chiêu này nhìn như đang vẽ rồng nhưng trọng tâm thực sự lại là cú đấm điểm tinh, cú đấm này nhất định phải chứa tinh hoa của khí thế mãnh mổ, trong một hơi thở là phải đánh ra luôn.
“Thì ra là vậy”.
Lâm Nhất thầm gật đầu, trong đầu đã mô phỏng lại khí thế của Hoạ Long Điểm Tinh.
Rầm rầm!
Ma viên màu đen và cự hùng màu đỏ với thân hình như ngọn núi chợt ngã xuống, phát ra tiếng động lớn.
Sau khi ngã xuống, sinh khí bị tổn hại, chúng đã bị mãnh hổ đánh chết.
Lúc này chỉ còn lại một hổ một rắn, áp lực của mãnh hổ đã giảm đi nhiều, nhưng trước khi chết, ma viên màu đen và cự hùng màu đỏ cũng đã để lại trên người nó vết thương đáng sợ không kém.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa chắc mãnh hổ đã có thể cười được đến cuối cùng.
Vụt!
Đang đánh nhau, mãng xà xanh lục dần biến mất, khi nó sắp ngã xuống thì chợt vùng dậy, cắn một cái vào cổ mãnh hổ nhanh như chớp.
Phụt!
Máu phun ra từ cổ mãnh hổ, bắn ra tung toé không ngừng.
“Không ổn”.
Lâm Nhất thầm nói trong lòng, nếu mãng xà xanh lục giết được mãnh hổ, chắc chắn huyết tường vi sẽ bị nó ăn mất.
Ban đầu hắn định chờ hai bên đấu với nhau rồi cùng bị thương, lúc đó hắn sẽ ngư ông đắc lợi.
Nhưng bây giờ xem ra phải ra tay trước rồi.
Dám ra tay với yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng sau, chỉ một chút bất cẩn sẽ khiến bản thân vạn kiếp bất phục.
Hắn không nghĩ được nhiều nữa…
Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Nhất loé lên, hắn nhảy từ trên cây cổ thụ xuống.
Hắn điên cuồng thi triển Thất Huyền bộ tới cực điểm, nhảy trên trăm hoa, dọc đường đi, gió thổi lên liên tục, cuốn theo những cánh hoa bay khắp bầu trời.
Trong nháy mắt hắn đã đi được nghìn trượng.
Động tĩnh quá lớn, mãnh xà đang cắn mãnh hổ cũng dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Nhất.
Huyền Ảnh Vô Tung, Đại Nhật Tại Thiên!
Nhưng không chờ mãng xà phản ứng lại, Lâm Nhất đã hét lên, hắn thi triển Thất Huyền bộ tới đỉnh phong.
Bóng hắn đột nhiên mờ đi, sau đó bay lên không trung, chân nguyên thiêu đốt, toàn thân hắn bùng lên quang mang chói mắt giống như kim ô hoá mặt trời, nhanh như điện chớp trên không trung.
Phút chốc, khi chỉ còn cách mãng xà chưa tới năm trăm mét.
Kiếm tới!
Lâm Nhất hơi nheo mắt, người ở trên không trung khẽ quát 1 tiếng.
Hộp đựng kiếm sau lưng lặng lử mở ra, cánh hoa tường vi xẹt qua Lâm Nhất vươn tay, Táng Hoa kiếm nằm gonj trong tay hắn
Trên người hắn đột nhiên bộc phát ra kiếm ý vô tận, sắc bén vô song trong mắt hắn ko hề có sự do ự
Keng!
1 luồn ánh sáng lóe lên, Táng Hoa kiếm như dòng nước mùa thu lướt qua trước mắt hắn, kiếm quang lóe lên chiếu sáng khuôn mặt tuấn tứ, goác canh rõ ràng, sắc bén nội liễm.
4 phương 8 hướng mây găng chín tầngKhông hề do dự, xuất kiếm, rót chân nguyên khắp toàn thân vào trong. Kèm theo đó là Bá khí vô tận, một kiếm phủ đầu, chém thẳng về phía yêu thú cấp bá chủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 6.
Một kiếm này, như tiếng lòng hắn, chém thẳng phía trước, thà chết không chùn bước.
Miệng con mãng xà màu xanh ngậm chặt mãnh hố, cảm nhận được một chút khí tức nguy hiếm, vội vàng nhả ra muốn lui lại.
Grào!
Nhưng khi nó vừa mới nhả ra, mãnh hổ đang mất rất nhiều máu bổng bật lên tiếng cười điên cuồng, rung chẩn khắp tám phương. Tổc độ giống như một ngôi sao băng vút qua, cắn ngược lại thản con mãng xà, khiến nó đau đớn giãy dụa liên tục, nhưng chẳng thấm vào đảu.
Một giây sau, Bá Kiếm được rót đầy Chân nguyên toàn thản của Lảm Nhất đột nhiên rơi xuống.
Kiếm mang của Bá Khí như một cây trụ lớn, ánh sáng lấp lánh, chém đứt đâu con mãng xà màu xanh.
Rầm!
Trước khi chết, cái đuôi của con mãng xà khống lồ này quầy mạnh, nhanh như một đạo thiếm điện đánh trúng Lảm Nhất.
“Phụt!”
Lâm Nhất ói ra một ngụm máu ngay trong không trung sau đó roi mạnh xuổng đất, chân nguyên hao sạch, khắp người đau đớn, trông cực kỳ chật vặt.
Oành oành oành!
Đi kèm với tiếng rổng trầm đục, một cái bóng cực lớn từ từ áp sát đến chồ Lâm Nhất.
Đó chính là con mãnh hố, nó mặc kệ vết thương chí mạng trên cố mình mà bước từng bước đến.
Lâm Nhất rùng mình một cái, bàn tay dùng hết sức vỗ mạnh lên mặt đất, giây phút hắn bật người, dần dân nhún mạnh trên mặt đất.
Hồng hộc!
Bóng người vừa hay tránh thoát được cú vồ của con mãnh hổ.
Chí chậm thêm nửa giây nữa thỏi thì chẳc chản sẽ phải chết ngay tại chỗ.
“Muốn chết!”
Trong lòng Lâm Nhất bực bội, con mãnh hố kim sâc này cũng không biết tự lượng sức, cơ thế đã sẳp chết mà còn dám đi gảy phiền phức cho hắn.