Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 490
Sau khi chạm đất, chịu đựng cơn đau đớn khẳp toàn thân, nhấc thanh Táng Hoa Kiếm lao qua.
Vù!
Nhưng con mãnh hố kim sắc nhìn tưởng như sắp chết này bỗng nhiêu xoay người, tiếng rống giận dữ hoá thành cơn cuồng phong cuồn về phía Lâm Nhất.
Nếu như là lúc bình thường, Lảm Nhất tiện tay là đã có thế hất được cơn cuồng phong này rồi.
Nhưng bảy giờ lại bị thối cho lảo đảo như sẳp ngã, phải lui lại hơn mười bước, lấy kiếm đâm mạnh xuổng đất mới có thế miền cưỡng dừng lại được.
Một người một hố, đứng đối đầu nhau.
So sánh với cơ thế khống lồ của con mãnh hố này, thì cơ thế Lâm Nhất vô cùng nhỏ bé, nhưng thần sắc nơi đáy mẳt vần rất sắc bén, kiếm ý khẳp người không hề suy giảm, chẳng có một chút vé sợ hãi nào.
Trên cố của con Mãnh hố kim sắc vần đang chảy máu không ngừng, bộ dạng như thế bất cứ lúc nào cũng có thế chết gục.
Nhưng vẫn không hề mất đi vẻ uỵ nghiêm, mắt xanh chính trực, như thế trong mât nó, tất cả mọi thứ trong cõi trần gian nàỵ đều là hư
vô.
Bầu không khí căng thẳng đầy mùi máu tanh từ từ lan ra giữa một người một hổ, ai cũng không dám lơ ỉà dù chỉ một chút.
Duy chỉ có đoá Huyết Tường Vi ờ phía không xa là vẫn đứng thắng đầy ngạo mạn nhưng không hề lên tiếng. Cười nhìn bách hoa đua tàn, yên lặng ngắm người hổ đấu nhau.
Màn kịch này nói cho cùng, chỉ có nó mới thực sự là kẻ ngoài cuộc đứng nhìn.
An tĩnh nhàn nhả, độc lập thoát tục.
Nơi sơn cổc trổng trải, một người một hố, giằng co không ai chịu nhường ai.
Toàn thản Lâm Nhất đau đớn không thôi, Chân nguyên hao sạch, nhưng bàn tay nắm thanh Táng Hoa Kiếm vản không hề lơi lỏng.
Lúc này, lùi một bước thỉ rất có khả năng sẽ là vạn kiếp bất phục.
Mãnh hố kim sắc ở đổi diện to như một quá đồi, mặc kệ vết thương trên cố chảy đầy máu tươi, đôi mắt xanh lạnh lùng dán chặt lên người Lảm Nhất.
Bất kế là Lâm Nhất hay là mãnh hổ kim sắc đều không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.
Chỉ cần tìm được bất kỳ sơ hờ nào thì đó đều sẽ là cơ hội đế giết chết đối phương.
Nếu như cùng so sánh, trạng thái của Lảm Nhất có vẻ khả quan hơn, mặc dù hắn bị trúng một đòn đuôi của mãng xà.
Nhưng không phái là vết thương chí mạng, có thế kéo dài thời gian.
Trên cố của mãnh hố kim sẳc là chồ bị mãng xà cắn, cho nên máu chảy ra như suối, lại thêm vết thương trước đó do Ma Viên và Huyết Hùng đế lại, cứ kéo dài nhưvặy thì chắc chắn sẽ chí có con đường chết.
Nhưng Lâm Nhất cũng không dám lơ làf sợ là con mãnh hố kim sãc này dốc hết toàn lực trước khi chết.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy, hai con yêu thú cấp bá chủ cảnh giới Huyên Võ tăng thử 6 đều bị con mãnh hổ này cắn chết tươi rồi.
Với tình hình hiện tại của hẳn mà phải chịu thèm một đòn như thế, chắc chắn chỉ có lành ít dữ nhiều.
Không được, cứ thế này mãi cũng không được.
Cứ đối đầu mãi thế này thì chắc chắn hai người đều không sống nổi!
Lảm Nhất nhìn chằm chằm con mãnh hố kim sẳc, trong lòng thâm đánh giá, con mãnh hố này cực kỳ có linh tính, không phái là loại yêu thú tàn nhẩn bĩnh thường.
Hoặc là…
Suy nghĩ vừa hiện lên, Lâm Nhất cất giọng dò hỏi: “Có nghe hiểu lời ta nói không?”
Mãnh hố chớp chớp mẳt, có cơ hội!
“Ta có thể cứu ngươi, nhưng hoa này phải cho ta”.
Lâm Nhất chỉ vào vết thương trên cố nó, lại chỉ vào đoá Tường Vi màu đỏ máu kiêu ngạo nọ.
Mãnh hố kim sắc do dự một hồi, không hề báo trước, vươn móng vuốt cúa mình ra.
Xoạt!
Mặt Lảm Nhất khẽ biến sắc, kiếm ý khắp người đều rót lẻn trên Táng Hoa Kiếm.
Nhưng lại phát hiện, mãnh hố kim sắc không hề tấn công hắn, nó vươn móng vuốt ra chỉ vào Táng Hoa Kiếm trong tay hắn, đôi mắt cực kỳ bình tĩnh.
“Ngươi muốn ta bỏ kiếm xuống?”
Mãnh hố kim sắc đặt móng vuốt xuống, khẽ cúi đầu, thần thái an tường, nhìn càng giống một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Mà không phải là một con yêu thú cấp bá chủ, vua của trăm loài yêu thú với sức mạnh một địch ba.
Lâm Nhất suy nghĩ vài giây, cổ tay xoay một cái, kiếm thân hướng xuống dưới, tuỳ ý vứt sang một bên.
Keng!
Táng Hoa Kiếm cẳm xuống mặt đất cách đó hơn trảm mét, trong một khóm hoa tàn, thân kiếm đang kêu ong ong không ngừng.
Mãnh hố kim sắc không hề vồ tới, mà ngược lại quỳ xuống, gỡ bỏ hoàn toàn trạng thái tấn công.
Lâm Nhất thờ phào một hơi, trâm giọng nói: “Vậy ta lên nhé”.
Xoạt xoạt xoạt!
Nhìn thấy mãnh hố kim sắc không hề có ý phản đối, Lâm Nhất bước nhanh vài bước. Dầm lẽn trên người mãnh hổ, như thế trèo lên một ngọn núi, leo lên đến vị trí cố cúa nó.
Liếc mât nhìn vết thương trẽn cố, vết thương vỏ cùng đáng sợ, da thịt nát nhừ còn có ánh đen.
Huyết Long Mã lịch luyện ở bên ngoài, sau khi bị thương hầu như đều là do Lâm Nhất xử
lý.
Cho nên Lảm Nhất đã quen tay xử lý vết thương của yêu thú.
Đầu tiên loại bỏ nanh độc mà con mãng xà lưu lại, sau đó thoa kim sang dược, rồi băng bó lại bảng vải, động tác thành thạo, không hề vấp váp.
Trong lúc hẳn xử lý vết thương, con mãnh hố kim sắc ngồi chồm hồm trên mặt đất, hai mắt hơi khép, thần sắc an tĩnh.
Một lúc sau, Lảm Nhất thớ phào một hơi, cuối cùng cũng xử lỷ xong.
Vèo!
Nhảy thắng từ trên xuống, cả người đứng vững trên mặt đất, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn. Ánh nắng rơi trên người mãnh hố toả ra thứ ánh sáng dìu dịu ôn hoà, nó nhắm nghiềm hai mât trỏng cực kỳ an tĩnh.
Không giống như vua của trăm loài thú, mà càng giống một lảo nhân đắc đạo có tâm thái ôn hoà hơn.
“Con hổ này không đơn giản”.
Lảm Nhất đã từng gặp rất nhiều yêu thú, gian xảo có, tàn nhẫn có, hung hãn có, bá khí có, nhưng lại chưa từng gặp một con mãnh hố nào đặc biệt thế này.
Không nghĩ đến nó nữa, quay người lại.
Ánh mẳt của hắn rơi lên 3 con yêu thú, trong mât thoáng qua vẻ vui mừng, 3 con yêu thú cấp bá chú cảnh giới Huyền Võ tàng thứ
6.
Đó chính là ba viẻn nội đan bao hàm yêu sát vương giả, giá trị không thế ước lượng được.
Trước đó một viên nộị đan của Huyết Lang vương thôi đã khiến đệ tử của Hồn Nguyên môn đỏ mắt mong chờ rất lảu.
Ba viên yêu đan vương giả cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 6 là thứ không thế tưởng tượng.
“Thời gian ta thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 3 không được lâu, nguồn tài nguyên trong tay cũng không có nhiều, nhưng lại vừa hay có thế lợi dụng được. Nói không chừng, ba viên yêu đan vương giá cánh giới Huyền Võ tầng thứ 6 này có thế khiến ta thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 4!”
Dù gì tu VI của hắn cũng không cao, có được viên yêu đan quý giá thế này, sau khi luyện hoá thì bất cứ khả năng nào cũng có thế xảy ra.
Nhưng mà cũng phải để lại cho Tiếu Hồng một chút, nhục thân của con yêu thú này cũng có rất nhiều tinh tuý, ví dụ như mật của con mãng xà, tay của con Huyết Hùng, tim của con Ma Viên, đều là nơi tích luỹ tinh hoa nhật nguyệt, nguyên khí của trời đất cả mấy trăm năm.
Nếu không, những con yêu thú này làm sao có thế ngưng tụ ra được yêu sát vương giá như thế.
Thi thế của yêu thú đều to khổng lồ, Lâm Nhất bận bịu mãi hơn nửa canh giờ mới xử lý đươc hết toàn bô.
Ba viên yêu đan ớ trước mặt hắn như thế vật sống, bao hàm khí huyết dồi dào, phong phú như sông như núi.
Huyết Lang vương ở Ma Vân sơn mạch còn lâu mới bì kịp được.
Keng!
Thu xong yêu đan, Lâm Nhất đi qua chỗ mặt đất cắm Táng Hoa Kiếm, kiếm thân đột nhiên vang lên không ngừng.
Mãnh hổ kim sẳc đang nhắm nghiền hai mắt bổng nhiên mớ bừng ra, nhìn vào thanh kiếm trong tay hắn. Sâu trong đôi mắt xanh chính trực thoáng qua vẻ kiêng dè.
“Phải làm việc chính rồi!”
Ánh mắt Lâm Nhất loáng lên, đi về phía đoá Huyết Tường Vi nọ.
Hoa này thản thầng ngạo mạn, cười nhìn bách hoa đua tàn, phong thái vô biên. Cánh hoa sáng bóng, kiều diễm như huyết, lại tựa như Huyết tinh vô song, rực rỡ lấp lánh, từng hạt sương mai đọng trên đó vừa hay trông như những giọt lệ máu.
Lâm Nhất đi qua hái, vừa mới chạm vào nó, đoá hoa lại vỡ tan ra như bong bóng xà phòng.
Ý?
Tập trung nhìn lại, hình như cây hoa này đã dịch chuyến mấy bước.
Vụt vụt vụt!
Đầu mày Lảm Nhất khẽ nhíu, ra tay nhanh như chớp, lưu ỉại mấy cái bóng trong không trung, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mẳt.
Nhưng từ đầu đến cuối vần không thể nào chạm được vào nó, chỉ có mùi hương hoa vẫn thơm, vần hoà vào trong không khí, toả ra khắp bốn phương.
Nhưng ngửi mùi hương hoa mà lại không thế chơi đùa với nó.
‘Thú vị”.
Lảm Nhất sờ mũi, không tiếp tục cưỡng cầu.
Chí mang Táng Hoa Kiếm cẳm sang bên cạnh, Táng Hoa Kiếm ăn mùi hương của hoa nhưng không nhất thiết phải hái hoa.
Keng!
Táng Hoa Kiếm cắm phập xuống mặt đất, bung ra mị ảnh như trong giấc mơ, mùi hương hoa tràn ra tử phía. Bên dưới mị ánh này, mùi hương của đoá Huyết Tường Vi tựa như làn sóng lan ra, ở trước mẳt Lâm Nhất ngưng tụ thành một vật hữu hình như mộng ảo.
Từng làn sóng lăn tăn màu đỏ máu, bao phủ kháp trong không khí, Lâm Nhất vươn tay ra muốn chạm vào nhưng lại chạm hụt.
Hướng ánh mắt về phía đoá Huyết Tường Vi, chỉ thấy đoá vương hoa trong các loài hoa đây kiêu ngạo và phong thái vô biên kla lúc này trông như thế một thiếu nữ đang dựa người lên thản kiếm.
Kiếm ý lấp lánh trên thản Táng Hoa Kiếm, mùi hương hoa dần trờ nèn nồng nàn, tiếng ong ong không ngừng vang lẽn từ thanh kiếm.
Lảm Nhất sờ cằm nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi cảm thấy lạ lầm.
Chí nghe nói danh kiếm tặng mỹ nhân chứ chưa từng nghe nói danh hoa yêu kiếm như điên.
Hoa này trước đó còn chẳng muốn cho hẳn chạm vào.
Tiếng bước chân vang lẻn khẽ khàng, mãnh hố kim sắc từ từ bước đến, ảm thầm không gảy ra tiếng động.
Nó nhìn về phía Lâm Nhất, thần sâc trong mắt như có điều muốn nói.
Lâm Nhất suy nghĩ một hồi, vươn tay ra, mãnh hổ kim sảc cũng vươn móng vuốt đầy lông lá của mình. Móng vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng vạch một đường trên bàn tay hân.
Tay khẽ nhói đau, một giọt máu chảy ra.
Mãnh hổ vươn tay chỉ, ý bảo Lảm Nhất nhỏ máu mình lẻn thanh Táng Hoa Kiếm.
Lảm Nhất làm theo, nhó một giọt máu lên, giọt máu óng ánh như huyết châu trượt xuống thân kiếm.
Khi giọt máu trượt xuống nơi tiếp xúc giữa đoá Huyết Tường Vi và thản kiếm, bỗng nhiên hoa và kiếm bọc chặt lấy nhau.
Khắp thân hoa run lên nhưthế cực kỳ vui vẻ, lắc lư không ngừng.
Hồng hộc!
Trong chốc lát, vô số cánh hoa màu đỏ máu bay lẽn từ thản nó, cánh hoa rơi khắp trời.
Lảm Nhất vươn tay nhón lấy một cánh hoa đặt vào lòng bàn tay.
Mùi hương hoa thơm nức mũi, nhưng chỉ chớp mat, cánh hoa tan biến như màn sương.
Hoa chẳng phải hoa, sương chắng phải sương, như ta ngửi hương, như mộng như ảo.
Tập trung nhìn lại, liền thấy đoá Huyết Tường Vi kia đang từ từ dung hoà vào Táng Hoa Kiếm.
Đợi một hồi sau thì đã hoàn toàn hoà nhập vào với nhau, kiêu ngạo một đời, phong thái vô biên, Huyết Tường Vi hoa vương trong các loài hoa vậy mà đã biến mất.
Nhưng ngửi được mùi hương lại chưa từng nghe đến tên hoa.
Lâm Nhất bước lên trước rút kiếm ra, liền nhìn thấy hoa văn trên thân kiếm nhiều thêm một đường máu tinh tế. Ánh sáng sặc sỡ lưu chuyến ớ thản kiếm, lóng lánh sáng bóng như thần thiết, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng.
Hình dáng thay đổi mà những đường hoa văn tự nhiên củng thay đối rất nhiều.
Hấn nâm thanh kiếm trong tay, sẳc mặt khẽ đối, phấm chất kiếm này đã đạt đến mức Huyền binh siêu cấp, phong mang toả ra khắp thản kiếm, nó đã thăng cấp Bảo khí!
Nám chặt đốc kiếm bỗng sinh ra cảm giác huyết mạch tương liên, máu tươi trong cơ thế dường như cũng đang sôi trào.
Tử Diên Hoa bổng nhiên nở rộ, chân nguyên khắp người rót vào thân kiếm.
Oành!
Advert ssrsi:
Ánh sáng nơi thân kiếm bỗng trờ nên rực rỡ, kiếm ý vang lên leeng keeng không dứt, vô số cánh hoa Tường Vi như mộng như ảo, bay ra khỏi thân kiếm, khắp trời đầy cánh hoa bay.
“Không phải là Báo khí, nhưng lại hơn cả Bảo khí”.
Tay Lâm Nhất nắm Táng Hoa Kiếm, đáy mắt khó nén nối sự mừng vui, kích động không thôi.
Phấm chất của Táng Hoa Kiếm vốn là Huyền binh trung phẩm, đến nay đã một bước sánh ngang với Bảo khí.
Có thần binh này, uy lực kiếm pháp của bản thân đã đủ để tăng lên mấy bậc.
Hắn giữa một trời đầy cánh hoa bay, tay nắm kiếm múa lượn, dưới màn mưa cánh hoa Tường Vi đỏ máu, bóng hình hắn mơ hồ nhưng lại sinh ra đầy cảm giác mờ ảo.
Khiến người ta khó mà phản biệt được thật giả, cảm giác như mộng như ảo.
Mãi lảu sau, Lảm Nhất mới khẽ cười cất kiếm vào bao.
Vèo!
Kháp trời đầy cánh hoa bay đột ngột biến mất như chưa từng xuất hiện.
Phảng phất, tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ như một giấc mơ mà thôi.
“Kiếm tốt!”
Lảm Nhất cực kỳ vui mừng, vội vàng cảm ơn mãnh hố kim sắc, nếu không phái nó chỉ điếm nhắc nhớ.
Thì có lẽ bán thản hắn cũng không biết, làm sao mới có thể để cho Táng Hoa Kiếm dung hoà hết Huyết Tường Vi.
Ánh mat mãnh hố kim sắc bình tĩnh, chí vào Lầm Nhất, lại chí vào phía sâu bên trong sơn cốc.
“Ngươi muốn ta đi theo ngươi?”
Mãnh hổ khẽ gật đầu, sau đó di chuyến cơ thế đồ sộ sải bước về phía trước.
Trong lòng Lâm Nhất hơi nghi hoặc, nhưng lại không kiềm được tò mò mà đi theo nó. Thần hố như vậy, chí sợ là có cao nhản chí điểm, nó muốn đưa mình đi gặp chủ nhân của nó sao?
Mãnh hố kim sắc đưa theo Lâm Nhất đi thẳng về phía trước.
Uy lực của vương thú trên người nó tản ra nhàn nhạt, những yêu thú ấn nấp trong bóng tối đều không dám đến gần.
Dọc đường Lâm Nhất nhìn thấy có rất nhiều yêu thú khủng bố, khiến người ta hoảng sợ, trong đó có không ít những loại yẽu thú sánh ngang với mãng xà xanh và Ma Viên đen.
Nhưng không có con nào oai vệ như mãnh hố kim sảc, với thực lực của hắn sẽ rất khó đế có thể đi xa như vậy.
Mãnh hố nhìn như đi rất từ tốn, nhưng thực chất tốc độ cực nhanh, thời gian chí một chén trà đã đi đến tận cuối sơn cốc.
Một khoảng sơn cốc âm u thénh thang, cảy cổ thụ mọc thành rừng, dưới cái nắng gay gắt của mặt trời mà trông vẩn cực kỳ âm u.
Trong rừng có một căn nhà gô đơn sơ, mãnh hổ tò ý bảo Lâm Nhất đi vào.
Không có người à?
Trong lòng Lâm Nhất sinh ra chút nghi hoặc, nhưng vần bước qua, đẩy mở cánh cửa. Đồ đạc bẽn trong được bày rất sơ sài, bên trên có đây bụi bám, vừa nhìn là biết đã rất lâu rồi không có ai dọn dẹp.
Xem ra chủ nhân cùa mãnh hố hoặc là dã rời đi, hoặc là đã mất rồi.
Bước vào gian phòng bên trong, Lâm Nhẩt đi đến trước bàn đọc sách nhìn thấy một cuốn sách.
Thối bay lớp bụi bám bên trẽn lộ ra bốn chữ Thanh Huyền Bút Lục, nét chữ rắn giỏi hữu lực và cực kỳ huyền diệu.
Loạt xoạt!
Hắn lật mờ trang sách, xem từng trang từng trang, mổi một trang đều vẽ một bức hoạ.
Trong lúc từng trang giấy lật mở, Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội vàng gấp cuốn sách lại.
Linh văn?
Sắc mặt khẽ thay đối, trong lòng hoảng hốt, từng bửc hoạ này vậy mà đều được tạo thành từ Linh văn.
Lỉnh văn còn có thế vẽ thành tranh, quá thực là chưa từng nghe nói đến.
Lẽ nào người tên Thanh Huyền này lại là một Huyền sư, sau này có thể đi tìm hiếu xem sao.
Ngoài Thanh Huyền Bút Lục ra, căn nhà này chắng có gì ngoài những đo dùng sinh hoạt hàng ngày, không hề có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng chỉ với một cuốn Thanh Huyền Bút Lục này thôi đã đủ đế khiến Lâm Nhất hoảng hốt vô cùng.
“Lúc về phải xem xét lại thật kỹ mới được”.
Cất cuốn Bút Lục đi, sau khi Lâm Nhất rời khỏi căn nhà gổ, tập trung nhìn lại, lại giật mình.
Mãnh hố kim sẳc như võ giả loài người đang khoanh chân, khí tức đang di chuyến trong cơ thế đô sộ, như thế đang tu luyện một loại công pháp nào đó.
Trong lòng Lâm Nhất bỗng hiếu ra, chắc chân là tiền bối Thanh Huyền đã cho con mãnh hố này công pháp tu luyện.
Mới khiến nó trở nên đặc biệt như vậy, tu thành mắt xanh chính trực, phảng phất trông giống như một vị cao nhân đắc đạo.
“Nơi này dường như có bố trí đại trận Linh văn!”
Nét mặt Lâm Nhất khẽ biến sẳc, hắn nhìn thấy mãnh hố ngồi khoanh chản tu luyện mới cảm thấy một chút linh lực yếu ớt của thiên địa đang dao động.
Nếu như không chú ý, hầu như không thế phát giác ra được.
Sau khi kinh ngạc phát hiện, mới thấy đại trận Linh văn được bố trí ớ đây không hề kém so với trong rừng Táng Kiếm.
Mà nó còn hoàn toàn hoà nhập vào trong rừng núi hoa cỏ ở đây, nếu không cấn thận quan sát thì sẽ không thế phát hiện ra được.
Sau khi cấn thận kiếm tra một lượt xung quanh, Lảm Nhất mới sờn tóc gáy phát hiện, đại trận Linh văn này đã bao phủ khắp cả sơn cốc mênh mỏng vô tận này.
ở đây tu luyện, chỉ e cũng chẳng kém hơn bao nhiêu so với ở nơi phong thuỷ bảo địa mà trường lão của các Tông môn kia chiếm đóng.
“Vị tiền bối Thanh Huyền này, trình độ của Linh văn có lẽ vô cùng kinh ngạc”.
Như vậy, cuốn Thanh Huyền Bút Lục trong tay mình chẳc chắn là vật báu vô giá.
Ánh mắt rơi trên người mãnh hổ to như ngọn núi nhỏ, bản thản cứu nó một mạng, nó lại tặng mình một vận may này.
“Tại nơi phong thuỷ bảo địa này luyện hoá yêu đan, có lẽ sẽ đạt được hiệu quả gấp bội”.
Ngay lập tức không hề do dự, lấy ra yêu đan của mãng xà màu xanh, Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, bât đầu luyện hoá.
Tử Diên Kiếm Quyết từ từ vận chuyển, tinh hoa linh lực ào ào tuôn trào, như một dòng sông cuộn trào chảy vào bên trong cơ thế của Lảm Nhất.
Chân nguyên trong cơ thế rung lên bần bật, khắp người nóng ran như thiêu như đổt.
Lâm Nhất chỉ cám thấy toàn thân khô nóng đến khó chịu, trên dưới khẳp người đang được linh khí thiên địa gột rửa.
Tốc độ tăng tiến cúa tu vi lên đến mức chóng mặt.
Đợi đến khi luyện hoá được một nửa yêu đan, tu vi của hắn đã từ Huyền Võ tầng thứ 3 sơ kỳ tăng lên Huyền Võ tầng thứ 3 trung kỳ.
Mới chỉ có một khác mà đã bằng với việc khố luyện trong nhiều tháng,
Tuế Nguyệt Tâm Kinh!
Tâm niệm vừa động, Lâm Nhất vội vàng vận chuyến Tuế Nguyệt Tâm Kinh, lấy sức mạnh Tuế Nguyệt luyện hoá chân nguyên yêu thú dồi dào mà nóng nảy.
Dưới sự vận chuyến của hai tầng công pháp, tốc độ tu luyện vốn dĩ danh chóng mặt cuối cùng cũng miền cưỡng chậm lại.
Đợi đến khi yêu đan được luyện hoá hoàn toàn.
Lảm Nhất mờ hai mắt ra, trong mắt thoáng qua tia sáng, khí huyết khẳp người sục sôi, tu vi tăng vọt.
Mạnh quá!
Nếu không phải do sức mạnh Tuế Nguyệt cô đọng lại, một viên yêu đan đã đủ đế hắn đột phá đến tầng thứ 3 đỉnh phong rồi.
“Vản còn hai viên, tiếp tục luyện hoá’
Trên mặt Lâm Nhất khó nén vẻ vui mừng, lấy ra yêu đan màu máu của gấu yêu, lại tiếp tục luyện hoá.
Thời gian dân trôi, ờ nơi sơn cốc mênh mông này, bất giác đã qua hết hai canh giờ.
Đợi đến khi hẳn mờ mắt, thở ra một hơi dài trọc khí, kháp người từ trên xuống dưới có một loại khí chất như được thay da đổi thịt.
Nơi đầu mày ấn chứa đầy phong mang, như ấn như hiện có một luồng khí uy nghiêm của yẻu sát vương giả.
Khiến khí chất toàn thản hắn bổng chốc trớ nên khác biệt.
Liếc mắt nhìn, thần sắc trong mắt còn sắc bén hơn cả yêu thú cấp bá chủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 6, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hét lên một tiếng, Lảm Nhất tung người bay lên, chân nguyên ào ạt, đấm một quyền vào không khí.
Rầm!
Quyền mang nố vang trong không trung, như thế tiếng sấm nố nơi bình địa, rung chuyến cả đất trời.
“Ba viên yêu đan cúa yêu thú cấp bá chú, quả là đáng sợ. Ta đáy mới tuỳ ý đấm một quyền mà đã đủ đế sánh với một chưởng toàn lực cúa cấp Huyền Võ tầng thứ 4 đỉnh phong rồi”.
Nơi sơn cốc mênh mông, tiếng nổ vang của một quyền này như thế tiếng sấm, vang vọng mãi không dứt.
Trong mât Lâm Nhất cũng khó nén nối chấn động.
Suy cho cùng, hai công pháp Tử Diên Kiếm Quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh mà hắn tu luyện cũng đủ đế so sánh với tích luỹ hơn mười năm của các nhản tài thế gia.
Miên là có đủ tài nguyên, việc vượt qua họ hoàn toàn nằm trong tãm tay.
Bạch Thu Thuỷ nói rất đúng, chờ thêm một thời gian nữa, hẳn sẽ không thua kém gì Bát cỏng tử.
Xét về còng pháp, hân có hai còng pháp đặc biệt, cả hai đêu có lai lịch bất phàm.
Xét về ngộ tính, hân chí cần xem qua là nhớ, dề dàng thuộc làu.
Xét về võ hồn, hắn cũng có hung hồn thái cố là Chúc Long tuyệt thế.
Chỉ cần hắn không bao giờ từ bỏ tấm lòng hướng về kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới đỉnh cao.
Bùm bùm bùm!
Lâm Nhất kích động, hừng hực nhiệt huyết, dùng tu vi Huyền Võ tầng ba đỉnh phong thi triển Long Hổ Quyền bá đạo vô song ngay trong rừng.
Trong tiếng rồng ngâm hố gầm liên tục vang lên tiếng nổ, khí huyết toàn thân hắn xao động như rồng hổ.
Mối chiêu thức đều tràn ngập sức bùng nố khiến người ta phải kinh hãi.
Bum bùm bùm!
Bất thình lình trong rừng vang lẽn một tràng tiếng động lớn, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn, hai mắt lập tức sáng rực lên, bồng nhiên con mãnh hố kim sắc kia cũng mở mắt ra, nó cũng đang đi quyền giổng hắn.
“Ngươi cũng biết quyền pháp, có muốn luận bàn không?”
Lâm Nhất sáng mắt lên, vừa hay có thể dùng con mãnh hố này để tu luyện Hoạ Long Điểm Tinh.
Nếu có thế lĩnh ngộ triệt đế ý nghĩa sâu xa của chiêu này và chứng minh được điều hẳn nghĩ trong lòng, chiẻu thức Hoạ Long Điếm Tinh nhất định sẽ đại thành!
Grừ!
Mãnh hố kim săc hiếu lời Lảm Nhất, nó tức khắc bố nhào tới, dùng quyền pháp luận bàn với hắn.
Khi tu vi của Lâm Nhất tãng mạnh, đang luyện quyền pháp với mãnh hổ.
ở rìa sơn cốc, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang đang đứng sánh vai nhau, cùng nhìn về một nơi.
Mặt trời lặn đã ló dạng, trời cũng sắp tối, Bạch Thu Thuỷ cũng đả đi cùng với đội ngũ hái thuổc.
Hai người nhìn Bạch Thu Thuỷ đang đắm mình dưới ánh chiều tà, trong mắt ngầm ấn vé tham lam khó phát hiện ra.
“Bộ công tử, Tiêu công tử!”
Năm nhân tài tông môn còn lại bước nhanh lại gần hai người với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Nhiệm vụ đã sắp kết thúc, nhưng năm người này đã được chứng kiến thực lực của Bộ Trần và Tiêu Nhiên nẻn đều có ý muốn kết bạn với họ.
Đế thiết lập mối quan hệ, tiện cho việc sau này đi lại ở Đại Tân đế quốc.
“Nhiệm vụ lần này may mà nhờ có hai vị, nếu không thì không biết sẽ còn bao nhiêu người”.
‘Trên sàn diền võ của Cao gia, hai vị rất khiêm tốn, không ngờ Ịại có thực lực khủng khiếp như vậy, mấy người chúng ta đều đã nhìn lâm”.
Tiêu Nhiên cười nhẹ: “Lần hộ tống này chủ yếu đều nhờ vào Bộ huynh, tại hạ chỉ góp chút sức mọn của minh thôi”.
Bộ Trần khịt mũi, kiêu ngạo đáp: “Chúng ta đâu phải hạng người vô danh, sao có thể giống người nào đó, định hành hung Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đế thể hiện thực lực của mình? Cũng không phải là khiêm tốn, chỉ là không nhất thiết phải làm như vậy. Nếu các ngươi so sánh chúng ta với Lâm Nhất thì quả thật đã coi thường chúng ta rồi”.
“Huynh nói rất đúng! Thằng nhải Lâm Nhất đó chỉ biết ra oai trên sàn diền võ thôi. Vừa bước vào rừng già Huyết Cổt đã sợ tới mức không dám nói câu nào, cuối cùng vần dựa vào Bộ công tử và Tiêu công tử”.
“Đặc biệt là Bộ công tử, chiêu thức Hoạ Long Điếm Tinh ấy khiến chúng ta kinh ngạc đến ngây người, nó quá mạnh”.
“Với thực lực này, chỉ sợ Hạ Đằng Phi và Lảm Lam gộp lại cũng không phái đổi thủ của Bộ công tử!”
“ơ, nhắc tới Lâm Nhất, sao không thấy hân đảu nhí?”
Mấy nhân tài tông môn vừa nói vừa nhin xung quanh, nhưng không thấy Lâm Nhất đâu cả, không khỏi cám thấy khỏ hiếu.
Tiêu Nhiẽn cười nhạo: “Tiếu tử này không biết sống chết, một mình đi sâu vào trong linh cổc, đến bây giờ vẳn chưa về”.
“Tiếu tử này thật ngông cuồng, đến linh cốc tìm bảo vật mà không gọi chúng ta, tốt nhất là chết ở trong đó luôn cho rồi”.
“Trời sắp tối rồi, nếu tiếu tử này không xuất hiện, ta nghĩ hẳn sẽ khó có thế về được”.
“Không biết tự lượng sức mình, với chút thực lực ấỵ mà dám tự tiện xông vào Vô Nhân
Cốc”.
“Cầu người được người, cầu chết được chết. Nếu tiếu tử này thật sự chết ớ trong đó thì cũng do tự làm tự chịu, không trách người khác được”.
ở cách đó không xa, Cao Du đang dât Huyết Long Mã, tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
Ghê tởm!
Đám nhân tài tông môn này nhìn cũng ra dáng lắm mà sau lưng lại ghẻ tởm như thế, không ngờ họ còn nguyền rủa Lâm Nhất chết.
Nếu không phải vì không có đủ thực lực, nếu không thì hấn ta đâ xông lên tát chết bà lũ chó này rồi.
Hắn ta liếc mắt nhìn sang, sau một hồi nhìn kĩ thì mặt đột nhiên biến sắc.
ở lối vào sơn cốc có ba bóng đen thấp thoáng, trên người họ tràn ngập tà khí, thoạt nhìn thôi đã đủ khiến tim người ta đập mạnh, sợ run người.
Tà khí thật đáng sợ, phải giết bao nhiêu người mới…
Nghĩtới tin đồn về rừng già Huyết Cốt, ờ đảy có rất nhiều tán tu ấn náu đế tránh bị đuối bắt, họ có thực lực rất mạnh và bản tính vỏ cùng tàn ác.
Nhóm tán tu này cỏ tiếng độc ác ở rừng già Huyết Cốt, họ còn đáng sợ hơn cá yêu thú.
Trong số những người gặp phải họ, có rất ít người có thể sống sót.
Thậm chí họ còn được đặt cho một cái tên riêng, đó là tán tu Huyết Cốt.
Vừa nghĩ tới đáy, Cao Du không khỏi hoảng sợ, dồn hết sức hét lớn lẻn: “Tán tu Huyết Cốt đến rồi kìa!”
Đám người Bộ Trần còn đang cười nhạo Lảm Nhất không biết tự lượng sức mình lặp tức biến sắc, cả đám đồng loạt nhìn về phía sơn cốc.
Tán tu!
Thật sự là tán tu Huyết cốt, tà khí trên người họ khiến người ta nhìn mà chán ghét, sợ run cả người.
Ngoài tán tu ra, không ai có thế làm được.
Đội hộ tống Cao gia và các dược đồng còn lại đều hoảng sợ, không cầm được run rấy.
Một cảm xúc sợ hãi lặng lẽ len lỏi đi khắp người họ.
Tán tu Huyết Cốt!
Con ngươi Bạch Thu Thuỷ đột nhiên co rụt lại, vẻ lo lắng thoáng qua trong mắt, sợ cái gì thì gặp cái đó…
Trước khi đến, nàng ta đã nghe ngóng được rất nhiều tin đồn về rừng già Huyết Cốt.
Đương nhiên không cần phải nói nhiều về thực lực của yêu thú trong khu rừng này. Suốt chặng đường, số thành viên đội hộ tống chết và bị thương đã chứng minh cho sự đáng sợ của nó.
Nhưng đáng sợ hơn cả yêu thú chính là các tán tu đang ấn náu ở đảy.
Đế có thế sinh tồn và ẩn náu trong một môi trường khắc nghiệt như rừng già Huyết Cốt, tất nhiên phải ỉà tán tu vô cùng hung ác, có thực lực cực kỳ đáng sợ.
Không thế so sánh họ với những tán tu lang thang trong các thành trì, quả thật như hai cấp bậc khác nhau.
Thậm chí còn có khả năng gặp phải trọng phạm bị truy nã của đế quốc trẽn bảng Đạo Tặc.
“Tập hợp!”
Nhưng dù sao nàng ta củng là Bạch Thu Thuỷ hiếu sâu biết rộng, rẩt nhanh đã bình tĩnh lại.
Các đệ tử Cao gia cũng là cao thủ, cả đám nhanh chóng đứng sát vào nhau, bao vảy quanh Bạch Thu Thuỷ và nhóm dược đồng đang run như cầy sấy.
Bảy nhân tài tông môn bao gồm Bộ Trần và Tiêu Nhiên đương nhiên phái chịu trách nhiệm dần đầu, đứng ờ phía trước nhất của đội ngũ.
“Phải làm sao đây… Ai ngờ lại gặp tán tu Huyết Cốt, đám người này khét tiếng đáng sợ, từ lâu đã không còn nhẻn tính, nếu rơi vào tay họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết”.
“Nghe nói rừng già Huyết Cốt là địa ngục, tán tu thường xuyên chém giết lẫn nhau, vô cùng tàn nhần. Những tán tu sổng sót không có ai là kẻ yếu, vì thế nên mới được gọi là tán tu Huyết Cốt”.
“Phải làm sao bây giờ?”
Tán tu Huyết Cốt tiếng tăm lẫy lừng, có rất nhiều tin đồn về họ, các đệ tử Cao gia đều đã tái cả mặt.
Nhìn ba người áo đen đang từ từ lại gần, họ run rấy, thậm chí không thế cầm vững binh khí trong tay mình.
“Tiêu huynh, huynh có sợ không?”
Khi mọi người đang sợ mất mật, Bộ Trần nhếch môi cười, đột nhiên hỏi.
Tiêu Nhiên cười khẽ: “Chúng ta là đệ tử tông môn, cớ sao phải sợ chết? Bọn tán tu này không tới thì không sao, nếu đã tới thì phải giết chúng!”
Hai người đều khá tự tin về thực lực của mình, khi thấy tán tu đến, thậm chí trong lòng họ còn loáng thoáng chờ mong.
“Hay lắm!”
“Có Bộ công tử và Tiêu công tử ờ đây, mọi người đừng sợ, bọn tán tu này tới cũng chỉ có một con đường chết thôi!”
Năm nhản tài tông môn khác đang run sợ, nhưng khi thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên tự tin như vậy, họ cũng không khỏi dấy lên hi vọng.
Tán tu Huyết Cốt?
Chắc chỉ là khoác lác thôi…
Nhìn ba người áo đen đang từ từ đến gần, Bộ Trần thâm cười khấỵ, Tiêu Nhiên nói rất đúng.
Đám người này tới rất đúng lúc, trên đường đi họ đã ra tay mấy lần, giải cứu cả đội ngũ nhiều lần.
Nhưng Bạch Thu Thuỷ vần không đế tâm, không cảm động chút nào.
Nữ nhân này thật đê tiện, không cho nàng ta nếm mùi đau khố, nàng ta sẽ không hiếu được tâm quan trọng của bán công tử.
Bạch Thu Thuỷ đứng giữa vòng vảy nhíu mày, hai người này tự tin thái quá rồi, vội khuyên can: “Bộ công tử, Tiêu công tử, tán tu Huyết Cổt không phải hư danh, không được coi thường. Chúng ta nên tạm tránh đi, đợi Lâm công tử về rồi bàn bạc kĩ hơn”.
“Lâm Nhất?”
Bộ Trân thâm nối giận, đã đến lúc này rồi mà nữ nhản này còn nghĩ đến Lảm Nhất.
Hắn ta không nhịn được cười nhạo: “Đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các ỉàm gì có khí khái? Đừng nói tớỉ việc hắn có còn sống đế về hay không, nếu thật sự gặp phải tán tu Huyết Cốt, hắn có thế tự báo vệ mình đã không tệ rồi”.
Tiêu Nhiên cũng lạnh lùng tiếp lời: “Nói không chừng tiếu tử này ngờ trước được việc tán tu sẽ tới nên đã chuồn đi từ lâu. Bạch tiếu thư đặt hi vọng vào hắn thì có hơi coi thường hai người chúng ta quá”.
“Đúng! Chắc chân thằng chó này đã phát hiện được gì đó nên đã bỏ chạy trước, nếu không thì sao hẳn có thế vô duyên vô cớ một mình đi sâu vào trong linh cốc chứ?”
“Nếu tên khõn Lâm Nhất có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ tung chuyện tồi tệ mà hắn ta đã làm ra khắp Đại Tản đế quốc!”
“Mọi người nghe lời Bộ công tử đi, có hắn ở đây, chúng ta không cần phái sợ bọn tán tu Huyết Cốt này”.
Mấy nhản tài tông môn còn lại nghĩ tới việc Lâm Nhất có thế tránh được tình cảnh nguy hiếm này.
Mấy nhân tài tông môn còn lại nghĩ tới việc Lâm Nhất có thế tránh được tình cảnh nguy hiếm này.
Trong lòng họ vừa hảm mộ, vừa ghen tị, tứctổi mở miệng mắng như tát nước.
Soạt soạt soạt!
Cách đó hơn mười dặm, ba bóng đen đang nhanh chóng lại gần. Đội hộ vệ Cao gia vừa nói mấy câu, ba người này đã xông tới trước mặt họ.
Tốc độ nhanh quá…
Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, không dám lên tiếng.
Trên người ba tên áo đen đều tràn ngập tà khí như có thực thế, lúc đứng cách xa thì chưa cảm nhận được rõ.
Nhưng khi tới gần, họ chí cảm thấy toàn thân khó chịu, một cầm giác khó chịu không nói nên lời.
Người áo đen đứng đầu đeo mặt nạ quỷ màu đỏ, chỉ đế lộ đôi mát hẹp dài, ấn chứa vẻ lạnh lẽo đến cực độ.
Hai bên trái phải, mồi bên một người.
Người áo đen bên trái có khuôn mặt gầy nhom, nhe răng cười: “Đại ca, hình như ta nghe thấy có ai đó muốn giết chúng ta đế biểu dương tên tuổi”.
Người áo đen bên phải bị mù một mẳt, nghiến răng lạnh lùng hòi: “Ai đã nói cảu này? Có dám đứng ra không?”
Ầm!
Hai người vừa dứt lời, tà khí trên người lập tức quét qua, bao trùm lấy tất cá mọi người.
Tà khí vô ảnh vô hình tựa như một bầy thú dữ, trong nháy mát đã xé rách khí thế lớn mạnh do mọi người ngưng tụ.
Nó như tia sáng lạnh lẽo xâm nhập vào trong cơ thế mọi người, một nỗi sợ hãi không ngừng ỉen lỏi khắp trái tim.
ớ trước mặt đám tán tu bước ra từ núi thây biến máu này, họ có thế phát huy được năm mươi phần trăm thực lực đã coi như không tệ.
‘Trò mèo!”
Bộ Trần “hừ” một tiếng, phật uy mạnh mẽ khuấy động trên người hắn ta tựa như mặt trời ló dạng.
Soạt!
Mọi người bỗng thấy nhẹ nhàng, áp lực giảm đi rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên phấn khởi hơn nhiều.
“Đệ tử Huyền Thiên Tông?”
Hai người đứng hai bên trái phải tên tán tu mặt nạ quỷ tỏ ra kinh ngạc, phật uy có tác dụng khắc chế khá mạnh đối với tà khí.
Công pháp mà đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện còn là loại đứng đầu trong số đó, tán tu nào gặp phải cũng sẽ cảm thấy nhức đầu.
“Cũng có chút hiểu biết đó!”
Khi thấy phật uy của mình đánh tan tà khí, trên mặt Bộ Trần hiện lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng đáp: “Ta là Bộ Trần, đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông, biết điều thì mau cút xa một chút cho bản công tử. Nếu không thì đừng trách Long Hổ Quyền của ta ra tay vô tình!”
Thấy Bộ Trần chỉ có tu vi Huyền Võ tầng bốn mà tự tin như thế, hai tên tán tu đứng ở hai bên hết sức ngạc nhiên.
Đôi mắt hẹp dài của tên tán tu mặt nạ quỷ không nhìn vào Bộ Trần mà nhìn về phía biển hoa rộng mênh mông phía sau lưng họ.
Gã ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ trong rừng già Huyết Cốt lại ẩn giấu một linh cốc quý báu như vậy, thật nhiều bí mật. Nếu lần này không nhờ phát hiện dấu vết do các ngươi để lại, chỉ sợ ta đi hơn mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được đường”.
“Giả thần giả quỷ, giết ngươi trước vậy!”
Thấy tán tu mặt nạ quỷ không để mình vào mắt, Bộ Trần không kìm được tức giận.
Hắn ta định thực hiện kế sách bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết tên tán tu này trong vòng mười chiêu, hai người còn lại đương nhiên sẽ sợ hãi bỏ chạy.
Bộ Trần nổi giận hét lên, bay lên không trung rồi lao qua tung một cú đấm.
Bạch Thu Thuỷ hét thất thanh: “Không được!”
“Phá Không Ấn, Long Phi Hổ Khiêu!”
Nhưng Bộ Trần không thèm nghe, không chút nương tay, giơ tay lên kết thành một trong bốn ấn, Phá Không Ấn. Sau đó hắn ta dùng Phá Không Ấn để hỗ trợ cho việc thi triển Long Phi Hổ Khiêu, một thức có uy lực mạnh mẽ bá đạo, sức sát thương cực mạnh trong Long Hổ Quyền.
Tay phải thi triển sức mạnh rồng bay trên bầu trời, tay trái thủ thế chờ đợi, chuẩn bị tung một đòn trí mạng.
Tên tán tu mặt nạ quỷ nhanh chóng lùi về sau, hai người ở hai bên nổi giận: “Không biết sống chết, dám ra tay với đại ca!”
Hai người đồng loạt ra tay đỡ lấy cú đấm Long Phi Hổ Khiêu của Bộ Trần, sau đó lùi lại mấy bước.
Soạt!
Bộ Trần vừa đánh lùi hai người này xong, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, có vẻ như Long Hổ Quyền được Phá Không Ấn hỗ trợ của hắn ta chỉ tạo thành vết thương nhẹ cho hai tên tán tu này.
“Cùng nhau xông lên! Tiêu huynh, huynh cùng ta đối phó tên tán tu mặt nạ quỷ, những người còn lại đối phó với hai người kia”.
“Được!”
Có Bộ Trần và Tiêu Nhiên đi đầu, những người khác dồn hết can đảm, hợp sức lao về phía tên tán tu mặt gầy và tên tán tu một mắt.
Ầm!
Cuộc chiến cứ thế bắt đầu, chỉ là nó còn tàn khốc hơn trong tưởng tượng của mọi người.
Vừa mới lao vào đánh nhau đã có một đệ tử Cao gia bị tên tán tu một mắt moi tim, gã ta dùng hai tay xé, một người bình thường lập tức bị chia năm xẻ bảy, nội tạng vỡ nát cùng máu văng tứ tung.
Ngày thường mọi người chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào tàn nhẫn như vậy, họ lập tức ngẩn người ra tại chỗ.
“Với chút thực lực ấy mà cũng dám vào rừng già Huyết Cốt sao?”
Tán tu mặt gầy cười mỉa mai, nhân cơ hội này ra tay nhanh như chớp, gã ta tung một cú đấm, một nhân tài tông môn đang sững sờ đã bị đấm vỡ đầu.
Tên nhân tài tông môn này có tu vi Huyền Võ tầng năm, thế mà chưa thi triển được chiêu nào đã chết mất.
Hai tên tán tu có tu vi Huyền Võ tầng năm đỉnh phong, chẳng khác nào sói lạc vào bầy cừu.
Họ phối hợp với tà khí trên người mình, ra tay rất độc ác, chiêu nào cũng trí mạng, cảnh tượng vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn.
Vẻ mặt Bạch Thu Thuỷ rất nặng nề, Bộ Trần và Tiêu Nhiên quá liều lĩnh, họ hoàn toàn không biết tán tu Huyết Cốt đáng sợ cỡ nào.
Đã là tán tu có thể sống sót ở rừng già Huyết Cốt, không có một ai là kẻ yếu cả.
Tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên, hai tên tán tu nay vừa ra tay thì không chết cũng tàn phế, chỉ mới hơn mười chiêu đã có mấy người chết 1 cách cực kỳ đẫm máu.
Ở bên khác Bộ Trần và Tiêu Nhiêu hợp sức với nhau cững ko thể chiếm được chút ưu thế nào khi đối mặt với tên tán tu mặt nạ quỷ
Gã ta cười cợt, bước đi nhàn nhã đỡ lấy sát chiêu của 2 người.
Thậm chí gã ta còn dùng thân thể để ngăn cẳn quyền mang và lưỡi kiếm của họ
Keng!
Tiêu Nhiên đâm trúng tim của tán tu mặt nạ quỷ, nhưng hắn ta chưa kịp mừng rỡ đã bị một lực phản chấn làm văng ra.
Nó khiến hắn ta văng ngược ra xa rồi hộc máu, nheo mắt nhìn kĩ lại mới kinh ngạc phát hiện tên tán tu mặt nạ quỷ đang mặc một bộ huyền giáp lập loè ánh sáng mờ ảo.
“Nguỵ Bảo Giáp!”
Trong mắt Tiêu Nhiên chợt loé qua vẻ tuyệt vọng, ánh sáng mờ ảo lấp loé trên bộ huyền giáp rõ ràng là một đường linh văn không hoàn chỉnh.
Đây là một món nguỵ bảo khí còn mạnh hơn cả huyền giáp.
“Ghê tởm, tu vi đã cao hơn chúng ta mà còn mặc một bộ nguỵ bảo khí”.
Bộ Trần nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được phẫn nộ.
Tán tu mặt nạ quỷ lạnh nhạt đáp: “Thần binh lợi khí chỉ nằm trong tay cao thủ mới có thể phát huy được tác dụng. Dù có cho hai tên vô dụng các ngươi bảo khí, ta muốn bóp chết các ngươi cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến hôi”.
“Các ngươi nói gì?”
Vừa nghe thấy tên tán tu mặt nạ quỷ gọi mình là kẻ vô dụng, Bộ Trần lập tức nổi giận.
“Nói hai người các ngươi đều vô dụng đấy”.
Tán tu mặt nạ quỷ cười khẩy, không nể mặt chút nào.
“Muốn chết à? Hoạ Long Điểm Tinh!”
Bộ Trần giận dữ hét lên, lấy tay làm bút, lấy khí thế cuồng long làm mực, hai tay múa may trên không tung tựa như đang vẽ tranh.
Khí thế toàn thân hắn ta đột nhiên thay đổi.
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt tên tán tu mặt nạ quỷ, gã ta lập tức cười nhạo: “Thế này cũng là Hoạ Long Điểm Tinh ư?”
Dứt lời, trong đôi mắt hẹp dài loé qua tia sáng u ám.
Bùm!
Chân nguyên toàn thân dung hợp với tà khí rồi tản ra như làn sương máu, gã ta tung cú đấm đỡ đòn.
Soạt soạt!
Hoạ Long Điểm Tinh mà Bộ Trần luôn tự hào vừa mới thành hình đã vỡ nát, lục phủ ngũ tạng nổ tung ngay tại chỗ, sau khi ngã xuống đất, hắn ta đau đớn gào thét.
“Thuỷ nguyệt lưu quang, mưa thu như sấm!”
Tiêu Nhiên khẽ quát một tiếng, ánh trăng tựa hồ nước trên người hắn ta toả ra như trăng mùa thu.
Nhưng trong cơn mua thu như nước trút này, kiếm của hắn ta lại lao nhanh tới như tia chớp.
“Huyết Sát Thiên Hạ!”
Tán tu mặt nạ quỷ khịt mũi, toàn thân ngưng tụ huyết quang, sau đó nổ tung ầm ầm.
Ánh trăng hoá thành cơn mưa thu lập tức tan biến, nhát kiếm như sấm của Tiêu Nhiên còn chưa tới thì uy thế đã giảm mạnh.
“Cút đi”.
Gã ta đá một phát nhanh như chớp, làm cho Tiêu Nhiên bay ngược về lại bên cạnh Bộ Trần.
Sột soạt!
Tán tu mặt nạ quỷ chậm rãi bước về phía hai người, tà khí kinh khủng tựa núi thây biển máu dần tới gần theo bước đi của gã ta.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên sợ thất thần, liên tục bò lết về phía sau.
Bóng ma tử vong từng bước tới gần.
Phịch!
Khi thấy khó thoát được cái chết, Bộ Trần đột nhiên quỳ xuống cầu xin: “Tiền bối giơ cao đánh khẽ, hai người chúng ta đều là nhân tài của tứ đại tông môn, nếu ngươi giết chúng ta sẽ không có ích lợi gì cả, sẽ chỉ mang lại hoạ lớn ngập trời thôi”.
Cảnh này khiến cho hai tên tán tu kia cười như điên.
Các đệ tử Cao gia và nhân tài tông môn còn lại đều không dám tin, hoàn toàn không ngờ Bộ Trần hết sức kiêu ngạo trước đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ!
“Ha ha! Ta không biết mình đã giết bao nhiêu nhân tài của tứ đại tông môn, tại sao phải tha cho ngươi?”
Tên tán tu mặt nạ quỷ bật cười, đột nhiên tháo mặt nạ ra, một khuôn mặt tái nhợt và dữ tợn xuất hiện trong mắt mọi người.
“Huyết Phong! Kẻ xếp hạng chín mươi tám trên bảng đạo tặc!”
Vẻ kinh hãi thoáng qua trong mắt Tiêu Nhiên, toàn thân hắn ta run bần bật.
“Quỳ xuống hết cho lão tử, nếu kẻ nào còn chống cự, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!”
Đạo tặc Huyết Phong tháo mặt nạ xuống, quát lớn.
Phịch!
Những người còn lại vốn đã sợ mất mật, lại thấy Bộ Trần đã quỳ xuống xin tha. Tiếng quát đầy tà khí này vừa vang lên, họ lập tức sợ hết hồn, quỳ phịch xuống đất.
“Đại ca, còn một nữ nhân chưa quỳ, nàng ta có làn da mềm mại, trông cũng không tệ lắm!”
Tán tu mặt gầy nhìn thấy Bạch Thu Thuỷ, trong mắt loé qua vẻ dâm đãng.
“Khà khà! Trong rừng già Huyết Cốt rất khó gặp được nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp như thế này”.
Tán tu một mắt nhếch miệng cười, cùng tên tán tu mặt gầy bước về phía Bạch Thu Thuỷ.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên quỳ dưới đất với vẻ mặt kìm nén, trong đầu nảy lên vô số ý nghĩ, nhưng họ không dám nhúc nhích.
Họ biết rất rõ, nếu Bạch Thu Thuỷ rơi vào tay hai người sẽ có kết cục như thế nào.
Nhưng họ thậm chí còn không dám mở miệng nói một chữ nào.
“Khốn khiếp, đừng động vào Bạch tiểu thư!”
Cao Du đang quỳ dưới đất, khi thấy hai người đang dần tới gần Bạch Thu Thuỷ, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận.
Hắn ta hét lớn một tiếng, điên cuồng lao về phía hai tên tán tu.
“Cút sang một bên đi”.
Tên tán tu mặt gầy không thèm nhìn, bàn tay gầy trơ xương biến thành móng vuốt sắc bén gầy đét vồ về phía tim Cao Du.
Nếu bị vồ trúng, Cao Du vốn đã bị thương chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.
Vèo!
Nhưng khi tay gã ta sắp chạm vào Cao Du, một tia kiếm quang màu tím từ xa bắn tới như tia điện.
Tán tu mặt gầy giật mình, vội vàng rụt tay về, nghiêng người né tránh tia kiếm quang đáng sợ này.
“Ai?”
Tia sáng lạnh loé qua trong mắt tên tán tu một mắt, gã ta lạnh giọng hỏi.
“Người sẽ giết các ngươi!”
Một giọng nói trong trẻo như nước suối trên núi đổ xuống phát ra tiếng tí tách, rõ ràng là vô cùng ngông cuồng nhưng lại nghe rất êm tai, tựa như nước và mây, không nhiễm một hạt bụi.
Và cũng như một làn gió nhẹ thổi qua vườn hoa.
Cao Du thoát chết, vừa nghe thấy câu này thì mừng rỡ ngoảnh đầu lại nhìn.
Trong biển hoa, người nói mặc áo xanh, đeo hộp đựng kiếm trên lưng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đang chậm rãi bước tới.
Không phải Lâm Nhất thì là ai?
Hắn đã tập luyện quyền pháp cùng với mãnh hổ kim sắc ở chỗ sâu trong linh cốc, nơi Thanh Huyền tiền bối sống ẩn.
Sau khi Long Hổ Quyền có tiến bộ, hắn nhân lúc trời chưa tối chạy về.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh thê thảm như thế.
Đội hộ tống Cao gia có hơn ba mươi người, thế mà đã chết mất một nửa, tình trạng chết cực kỳ thê thảm, gần như không được toàn thây. Xương cốt gãy vụn, chân tay bị cụt, máu và nội tạng lẫn vào trong biển hoa nát bét, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
Ngoại trừ Bạch Thu Thuỷ, tất cả những người còn sống đều quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt khuất phục, vô cùng nhục nhã.
Ngược lại những người được tiện tay cứu sống trước đó lại rất can đảm, ngay cả Bộ Trần và Tiêu Nhiên còn vùi đầu vào giữa hai chân của mình.
Nhóm đệ tử cậy thế nạt người kia lại dám nhớ rõ bổn phận của mình trong thời khắc sinh tử.
Trong chuyến đi này, đội hộ vệ của Cao gia chỉ có một nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an toàn của Bạch Thu Thuỷ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng tên tán tu một mắt và tán tu mặt gầy muốn sàm sỡ Bạch Thu Thuỷ.
Ngước mắt nhìn qua thì chỉ có một mình Cao Du dám đứng ra.
Nói đến cũng thật nực cười.
“Chuyện này sao có thể?”
Rất nhiều nhân tài tông môn tỏ ra ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ với thực lực của Lâm Nhất, hắn vẫn dám xuất hiện.
“Tiểu tử này muốn chết hay sao?”
Tiêu Nhiên đang quỳ dưới đất cũng hết sức kinh ngạc.
“Hừ, không biết lượng sức mình, dù có tới oai phong lẫm liệt thế nào cũng phải quỳ xuống giống chúng ta thôi”.
Tia âm u loé qua trong mắt Bộ Trần, hắn ta lạnh mặt, nhỏ giọng phỉ báng, không cho rằng Lâm Nhất sẽ là đối thủ của ba người này.
Đừng nói đến đạo tặc Huyết Phong, hai tên thuộc hạ của gã ta đã đủ để nhẹ nhàng giải quyết Lâm Nhất.
Tới cũng chỉ có chết thôi!
Tán tu mặt gầy và tán tu một mắt nhìn Lâm Nhất, khoé miệng dần nhếch lên tạo thành nụ cười khinh thường.