Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 491
Tu vi Huyền Võ tầng ba… Không biết là đệ tử tông môn nào mà lại ăn nói ngông cuồng như vậy.
Trước đó giọng điệu của Bộ Trần và Tiêu Nhiên còn ngông cuồng hơn, nhưng bây giờ chẳng khác nào con chó cụp đuôi, quỳ gối cầu xin tha thứ.
“Đại ca, phải xử lí tiểu tử này như thế nào đây ạ?”
Tán tu mặt gầy cười nhạt hỏi.
“Chơi đùa đi, dù sao cũng đang chán”.
Huyết Phong không thèm nhìn Lâm Nhất, ánh mắt của gã ta vẫn luôn tập trung vào biển hoa trong linh cốc.
Trong mắt gã ta, linh cốc không người đặt chân đến này quả thật như một kho báu thiên địa.
Nếu có thể chiếm được linh cốc này, một thời gian nữa gã ta nhất định sẽ xưng bá rừng già Huyết Cốt và thống nhất tất cả tán tu lại.
Đến lúc đó, tất cả tán tu đều sẽ nghe theo lời gã ta.
Vừa nghĩ tới đây, gã ta không khỏi mừng thầm.
Còn Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện, một tên vô dụng còn không bằng Bộ Trần và Tiêu Nhiên, gã ta không hề để vào mắt.
“Lâm công tử, ba người này đều là tán tu Huyết Cốt, nếu ngươi có năng lực thì tự chạy trốn đi”.
Bạch Thu Thuỷ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt không mấy vui mừng, vẻ lo lắng càng rõ ràng hơn.
“Chạy? Dù có muốn chạy cũng phải đưa cô theo, huống hồ…”
Lâm Nhất nhẹ giọng trấn an, sau đó gọi Huyết Long Mã qua.
Bảo vệ Bạch Thu Thuỷ là bổn phận, nhiệm vụ và trách nhiệm của hắn, nếu thật sự đi thì phải đưa nàng ta theo.
“Lão tam, thanh niên ngày nay đều ngông cuồng như vậy hả? Chậc chậc, hình như hắn còn không để chúng ta vào mắt kìa?”
Tán tu một mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, cười lên tiếng, trong lời nói tràn đầy nghiền ngẫm.
“Muốn chạy? Không ai có thể chạy được, quỳ xuống cho lão tử!”
Vẻ mặt của tên tán tu mặt gầy đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tà khí đáng sợ được tích tụ từ núi thây biển máu, cô đọng suốt mấy năm cuốn về phía Lâm Nhất.
Luồng tà khí này vừa xuất hiện lập tức khiến các đệ tử Cao gia đang quỳ dưới đất vô cùng sợ hãi, run lẩy bẩy.
Họ đã sớm sợ thất thần, luồng tà khí này vừa xuất hiện, nỗi sợ hãi trong lòng họ không thể kìm nén được nữa.
Vèo!
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, nhìn sang luồng tà khí đang cuốn tới.
Yêu sát vương giả như có thực thể giữa hai đầu lông mày hàm chứa sự sắc bén khẽ nhúc nhích, nó như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, ánh lên tia sáng lạnh thấu xương.
Rắc!
Luồng tà khí đang cuốn tới lập tức bị đâm nát, khí thế luyện hoá ba sợi yêu sát vương giả đi cùng với kiếm ý toàn thân Lâm Nhất lao tới nhanh như chớp, nháy mắt đã tới trước mặt tên tán tu mặt gầy.
Ầm!
Trong đầu tên tán tu mặt gầy lập tức nổ tung, như thể có ba con yêu thú cấp bậc chúa tể Huyền Võ tầng sáu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã ta.
Không, nó còn đáng sợ hơn nữa.
Trong mắt tên tán tu mặt gầy lộ vẻ hoảng sợ, gã ta nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Tim đập thình thịch.
Chỉ một ánh mắt đã doạ cho tên tán tu mặt gầy giết người như ngoé này phải lùi lại, mọi người lập tức kinh ngạc.
Lâm Nhất dời mắt đi, bế Bạch Thu Thuỷ lên lưng Huyết Long Mã, sau đó nheo mắt cười nói tiếp: “Huống hồ tại sao ta phải lùi? Giết sạch bọn chúng chẳng phải còn tốt hơn sao?”
Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh, nhất bộ thất quyền.
Soạt soạt soạt!
Nói xong, Lâm Nhất hét thầm một tiếng, một bước đi để lại bảy bóng ảnh, mỗi bóng ảnh đều tung một cú đấm.
Mỗi cú đấm đều ẩn chứa chân nguyên lớn mạnh đã được hắn dùng tu vi Huyền Võ tầng ba đỉnh phong để ngưng luyện từ Tử Diên Kiếm Quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh.
Bùm bùm bùm!
Khi cú đấm này tới trước mặt tên tán tu một mắt, hàng loạt tiếng nổ lớn như sấm sét dưới mặt đất không ngừng vang lên, quyền mang như kiếm, kiếm hệt như quyền, quyền kiếm hợp nhất, ngoài ta còn ai.
“Tép ranh Huyền Võ tầng ba mà cũng dám làm bộ làm tịch trước mặt ta, đi chết đi!”
Viêm Cương Quyền, bách luyện thành cương!
Tán tu một mắt hét lên, trên người gã ta bốc lên một ngọn lửa hừng hực, thân thể tựa như thép tinh được rèn đúc từ lò.
“Nhị ca cẩn thận!”
Tên tán tu mặt gầy vừa lùi lại thì lập tức bay về phía trước, đồng thời vội vàng la lên.
Bùm!
Nhưng gã ta vẫn chậm một bước, quyền mang tiếp xúc nhau như bẻ gãy cành khô. Tia quyền mang sôi trào của tên tán tu một mắt vừa chạm vào đã tan biến, máu chảy ra từ khoé miệng, còn gã ta bị văng ra xa.
“Chết tiệt!”
Trong mắt tên tán tu mặt gầy tràn đầy giận dữ gã ta không cho Lâm Nhất cơ hội phản ứng bay tới dùng tay cào 1 phát
Tiếng xẽ gió chói tai úp về phí Lâm Nhất
2 móng vuốt của gã ta trông như chiếc lưỡi câu lập lòe ánh sáng lạnh thấu xướng, loáng thoáng còn lượn lờ nhưng tía huyết khí
Trước đó các đệ tử Cao gia đã có ko ít người bị cào rách tim. phổi thành 2 nửa tại chổChiêu thức Ma Trảo Quyết này cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Lâm Nhất rất điềm tĩnh, không hề bị tà khí quấy nhiều. Quyền hệt như kiếm, liên tục phát ra tiếng leng keng, chân nguyên toàn thân không ngừng xao động.
Bốn mươi hai cánh Tử Diên Hoa ở đan điền lãn lượt nở rộ, nguồn chân nguyên dồi dào như nước sông liên tục chảy ra ngoài.
Viêm Cương Quyền!
Một làn sóng nhiệt cuồn cuộn kéo đến, là tên tán tu một mât bị đánh lùi, gã ta lau máu trên khoé miệng, nối giận hét lên rồi xông qua.
“Hai đánh một à? Đến đúng lúc lắm!”
Lảm Nhất trở nén phấn khích, nhiệt huyết trong cơ thế sôi trào, ý chí chiến đấu trong mắt tăng vọt.
Khiếu huyệt toàn thân loáng thoáng phun trào dòng nhiệt, đây là dấu hiệu sắp đột phá Huyền Võ tầng ba đỉnh phong bất cứ lúc nào của hắn.
Ba viên yêu đan vương giả Huyền Võ tầng sáu, chỉ cần một viẻn là có thế giúp bất kỳ một ai ờ đây đột phá ngay tại chổ.
Nhưng hắn luyện hoá ba viên mà chỉ nâng tu vi lên đến Huyền Võ tầng ba đỉnh phong.
Lúc này, trong trận chiến, khi tán tu mặt gầy và tán tu một mắt cùng nhau tấn công lại dường như có dấu hiệu đột phá.
Sao hẳn có thế không vui cho được?
“Không đủ, không đủ, không đủ! Tán tu Huyết Cốt đều là một đám vô dụng như vậy
sao?”
Lâm Nhất gằn giọng khiêu khích, hai tay kết thành Bất Diệt Kim Cương Ấn.
Long HỐ sinh uy kèm theo tiếng rồng ngâm hổ gầm, khí thế toàn thân tăng mạnh như vũ bão. Có sự hổ trợ của Kim Cương Ấn, quyền mang bắn ra làm cho trăm hoa trong sơn cổc nố tung, cánh hoa vụn rơi như mưa.
Trong màn mưa phùn mù mịt, ngũ quan tuấn tú của Lâm Nhất càng thêm góc cạnh. Một cặp quyền mang bức cho tên tán tu mặt gầy và tán tu một mắt liên tục lùi lại.
Trước áp lực này, hai tên tán tu phải dùng hết toàn lực mới có thế chặn được tia quyền mang đáng sợ hơn cả bão táp mưa sa này.
“Đây là Lâm Nhất ư?”
Các đệ tử Cao gia quỳ dưới đất trợn mắt ngoác mồm, tất cá họ hợp sức với nhau còn bị giết vô cùng thê thảm.
Nhưng Lâm Nhất chỉ một mình, hai nắm đấm để đấu với hai tên tán tu, đã khiến cho đối phương liên tục kêu đau.
Lấy một địch hai, chẳng những không rơi vào thế bất lợi mà còn chiếm ưu thế áp đảo.
“Chết tiệt, sao có thể như vậy được?”
Bộ Trân nhìn thấy cảnh này thì không thế tin được. Có gì đáng đắc ý, là do Huyết Phong chưa ra tay thôi.
Ầm!
Ai ngờ hắn ta vừa nghĩ xong, trên người Lâm Nhất bùng nổ một khí thế kinh thiên động địa như núi lửa phun trào, hắn đột phá ngay tại chỗ và ngay trước mặt mọi người.
Trong cơ thế hắn lại sinh ra một sợi huyền mạch, thăng lên Huyền Võ tầng bốn.
Hai công pháp đặc biệt, ba viên yêu đan, sau nhiều ngày tích tụ, trẽn người Lâm Nhất bùng nố khí thế quét ngang bổn phương.
Tán tu mặt gầy và tán tu một mât sợ tới mức biến sâc, Lâm Nhất mới Huyền Võ tầng ba đã khiến họ không chịu nối.
Thế mà Lảm Nhất lại đột nhiên thăng lên Huyền Võ tầng bốn, trong mắt họ lập tức loé qua vẻ sợ hãi.
Họ quay đầu bỏ chạy, không còn ý chí chiến đấu.
“Tưởng chạy được à?”
Long Hành Hố Bộ!
Lâm Nhất khịt mũi, lúc hẳn bước đi, rồng ấn hố gầm, rồng ngâm thì hố nấp, uy thế Long HỔ không ngừng biến ảo. Sau chín bước, tiếng hổ gãm rồng ngâm đồng thời vang lên, diễn hoá thành khí thế nuốt chửng núi sông.
Mỗi bước đi giống như có rồng hố bay lẻn, trong tích tắc đă đuổi kịp hai người.
Bùm!
Một quyền rồng bay lên trời, một quyền hố nháy qua núi sông, hai quyền tung ra khiến hai tên tán tu không thế chịu nối nữa.
Phần xương trước ngực bị quyền mang đánh gãy, lục phú ngũ tạng bị kiếm kình tàn phá tứ tung, sau khi rơi xuống đất, gã ta đau đến mức chết đi sổng lại.
“Dừng tay!”
Lâm Nhất vừa định thi triển Đạn Chỉ Thần Kiếm đế giết hai người.
Bổng có một tiếng quát lạnh vang lẻn, kèm theo tia sáng ảm u bắn vào người Lâm Nhất.
Hai tên tán tu ngã lộn nhào, hốt hoảng chạy tới bên cạnh Huyết Phong.
Chính chủ sắp ra tay rồi sao?
Khi Lâm Nhất đánh nhau với tán tu một mắt và tán tu mặt gầy, hắn chưa từng thả lỏng cảnh giác với người này.
Người này vản giữ bình tĩnh, khi hai tên thuộc hạ sắp chết, gã ta mới lên tiếng bảo dừng lại.
“Lảm công tử, hắn là Huyết Phong, xếp hạng chín mươi sáu trên bảng Đạo Tặc”.
Bạch Thu Thuỷ ngồi trên lưng Huyết Long Mã sợ Lâm Nhất không biết nội tình, bèn vội vàng giái thích.
Đạo tặc Huyết Phong?
Một cái tên rất quen thuộc, Lâm Nhất hồi tưởng lại mới nhớ ra nhiệm vụ cấp A năm sao thứ ba của hẳn chính là đuối giết đạo tặc Huyết Phong.
Nhiệm vụ mà Lăng Tiẻu Kiếm Các vốn chuấn bị cho sở Hạo Vũ, người đứng đâu bảng Nhản và những người thuộc mười hạng đâu khác.
Nhưng nó lại bị Lâm Nhất thuận tay nhận.
Thú vị, không ngờ lại gặp ớ đây, đáng tiếc lúc này không phải thời cơ đánh nhau.
Đám người Bạch Thu Thuỷ vẫn còn ớ đây nên không tiện đánh nhau.
Lảm Nhất nhìn về phía người này: “Dẳn người của ngươi đi đi, bảy ngày sau, ớ trong rừng già Huyết Cốt, ta sẽ đến lấy mạng của ngươi”.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên dường như nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất.
Sâp chết tới nơi mà vản không thay đối được bản tính ngông cuồng, đợi đến lúc ngươi quỳ xuống, đế ta xem ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy không? Hai người nghĩ thầm trong lòng.
“Thú vị, nếu ta không đi thi sao?”
Một tay Huyết Phong cầm mặt nạ quý, gã ta chẳng những không giận mà còn nờ nụ cười.
“Vậy thì thanh kiếm trong tay ta sẽ lấy đi tính mạng của ngươi, tưới máu ngập cả sơn cổc, trăm hoa chỉ còn ỉại một màu. Trước khi mặt trời lặn, trên bảng Đạo Tặc của đế quốc sẽ không còn cái tên Huyết Phong nữa”.
Ánh chiều tà đỏ như máu rọi vào mặt Lâm Nhất, làm cho lời nói bình tĩnh của hẳn thêm phần ớn lạnh.
Tưới máu ngập cả sơn cốc, trăm hoa chỉ còn lại một màu. Trước khi mặt trời lặn, trẽn bảng Đạo Tặc của đế quốc sẽ không còn cái tên Huyết Phong.
Từng cảu từng chữ trong lời nói lạnh lẽo từ miệng Lâm Nhất truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Chung quanh lập tức lặng ngât như tờ, im lặng như chết.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên đều há hốc mồm, không nói nên lời.
Sau khi Lâm Nhất nói ra những lời này, nỗi lo lẳng và bất an trong lòng Bạch Thu Thuỷ lập tức tan biến.
Giọng điệu lạnh nhạt, hùng hồn của hắn khiến những người cho rằng hắn đang nói đùa trước đó bỗng dưng có một ảo giác, dường như hắn thật sự có thể làm được những gì hân đã nói.
Thế nhưng!
Người hắn muổn giết chính là đạo tặc Huyết Phong, một tán tu thuộc một trăm hạng đầu bảng Đạo Tặc.
Vốn dĩ, Sở Hạo Vũ đầu bảng Nhân của Lăng Tiêu Kiếm Các phải liên minh với những người thuộc mười hạng đầu khác mới có thế đi giết đạo tặc.
Dựa vào một quyền một kiếm của hắn, làm sao có thể khiến mọi người tin tưởng được đây?
Lâm Nhất phá vỡ sự im lặng, bình tĩnh ra lệnh: “Cao Du, cưỡi Huyết Long Mã đưa Bạch tiểu thư đi đi”.
Có thế lọt vào bảng Đạo Tặc, dù chỉ xếp hạng chín mươi sáu, thực lực của Huyết Phong cũng đã đủ đáng sợ.
Hai người đánh nhau tất nhiên sẽ không nương tay, thế nên chắc chắn không thế khống chế được dư chấn từ trận chiến.
Với tình hình trước mắt cúa đội hộ tống Cao gia thì hoàn toàn không thể tránh đi được.
Chỉ cần hai người đánh nhau, họ chắc chắn sẽ bị thương do dư chấn, thậm chí còn có thế chết bới dư chấn.
Mặc dù Lâm Nhất không có nhiều tình cảm với đám người này, nhưng dù sao hắn cũng không phải tán tu, không băn khoăn điều gì cả.
Nhưng Huyết Phong không chịu đi, hắn cũng không cờn cách nào khác.
Huyết Long Mã chỉ có thế đưa hai người đi, tất nhiên phải đưa Cao Du, người hẳn tin tướng, và Bạch Thu Thuỷ, người phải bảo vệ được tính mạng.
Những người còn lại chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
“Lam công tử cứ giao cho ta”.
Cao Du trịnh trọng gật đầu, sau đó leo lên lưng ngựa, kéo dây cương cưỡi Huyết Long Mã phi nước đại.
“Lâm Nhất!”
Nó hoá thành một tia chớp, nháy mât đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tiếng gọi cúa Bạch Thu Thuỷ cũng dần biến mất, đế lại một tiếng vọng thật dài trong sơn cốc.
Những người còn lại quỳ dưới mặt đất, trong đầu suy nghĩ rối bời.
Họ muổn đi nhưng không dám đi vì sợ chọc giận Huyết Phong, bị giết ngay trước mặt mọi người.
“Từ lúc bước chân vào giang hồ cho tới nay, ta đả gặp không biết bao nhiêu người ngang tàng như ngươi, trước đó cũng có hai người lớn tiếng giống ngươi, nhưng bây giờ chúng lại quỳ dưới đất như một con chó, sống hay chết phải phụ thuộc vào quyết định của ta”.
Huyết Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trong lời nói không có chút cảm xúc.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên đang quỹ dưới đất nghe vậy thì trên mặt đầy xấu hố, không dám ngấng đâu lên.
“Máu sẽ tưới ngập cả sơn cốc, trăm hoa chỉ còn lại một màu. Ngươi nói rất đúng, nhưng máu này không phải là máu của ta”.
Nói xong, tà khí lạnh lẽo toả ánh sáng đỏ trên người Huyết Phong đột nhiên phóng ra ngoài.
Chiếc mặt nạ quỷ trên tay trái gã ta biến thành một vệt sáng u ám rồi bẳn ra.
Ngưng khí thành kiếm, búng tay sát thương người.
Lâm Nhất giơ tay lên búng ra một tia kiếm quang màu tím như có thực thế, xuyên qua không khí, ngay tức khắc bẳn trúng mặt nạ.
Keng!
Tiếng va chạm chói tai như kim loại vang lên giữa hai người.
Chiếc mặt nạ quỷ lăn một vòng nhưng không bị vỡ, chỉ lắc lư một lúc rồi chậm rãi rơi xuống đất.
Ầm!
Khi mặt nạ rơi xuống, khí thế trên người hai người đồng thời bùng nố, không ngừng mạnh lên.
Uy áp Huyền Võ tầng sáu trên người Huyết Phong hoà lẫn với tà khí màu máu, nơl gã ta đứng hệt như núi thây biền máu, nhìn mà phát khiếp.
Kiếm ý toàn thản Lảm Nhất kết hợp với yêu sát vương giả giữa hai đầu lông mày của hắn, sắc bén vô song.
Tiếng rồng ngâm hố gầm trong cơ thế vang lên, dưới sự hồ trợ của Long Hố sinh uy, hắn không hề sợ hãi khi đôì mặt với uy áp khủng khiếp của Huyết Phong.
Trong lúc họ giằng co, một khí tức đáng sợ phóng ra, các đệ tử Cao gia và nhân tài tông môn đang quỳ dưới đất đều run sợ.
Choang!
Khi chiếc mặt nạ quý hoàn toàn rơi xuống đất, bóng dáng của Lâm Nhất và Huyết Phong đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Bum!
Với tổc độ nhanh đến mức không thế nhìn thấy bằng mắt thường, hai người lao vào đấm nhau một cách nhanh như chớp.
Bùm bùm bùm!
Quyền mang nổ tung, tiếng nố như chớp giật liên tục quanh quấn trong sơn cốc.
Trên mặt đất bóng ảnh mơ hồ, Lâm Nhất dùng quyền kiếm hợp nhất kết hợp với Tử Diên Kiếm Quyết, thi triển Long Hố Quyền để quyết đấu với Huyết Phong.
“Phá Không Ấn, Long Phi Hố Khiêu!”
Phá Không Ấn, phá rồng hổ trong lòng ta, phá tâm chi lực, rồng bay trên bầu trời, hổ nhảy qua núi sông. Huyết Ma Trảm, huyết đao như gió!
Hai sát chiêu đối đầu với nhau, hai người lại đánh với nhau một chiêu.
Quyền mang nổ tung, dư chấn xao động, tại chồ có mấy người không kịp chuấn bị, lập tức bị nổ bay mất.
Đám người Bộ Trân và Tiêu Nhiên biến sắc, cuối cùng không thế nghĩ nhiều nữa, lần lượt đứng dậy lùi về sau.
“Sao hân lại mạnh tới vậy?”
Bộ Trần cảm thấy kinh hãi một cách không thế giải thích được.
Lâm Nhất chí mới Huyền Võ tầng ba, dù bảy giờ đã thăng lên Huyền Võ tầng bốn nhưng tu vi vần có chêch lệch khá lớn với hắn ta. Nhưng cú đấm này lại bộc phát ra uy lực mà hẳn ta không thế theo kịp, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Cùng là Long Hổ Quyền, vào tay Lâm Nhất lại bức cho Huyết Phong hoàn toàn không thể để ý tới họ.
Thế nhưng Long Hố Quyền của hắn ta chỉ có thế gãi ngứa cho đối phương, thậm chí Hoạ Long Điếm Tinh mà hắn ta tự hào nhất cũng trở thành một trò cười lớn.
Đùng!
Lại một tiếng nố thật lớn vang lên.
Tà khí màu đỏ trên người Huyết Phong bị quyền mang sắc bén nố thành bột phấn, nhưng quyền mang này cũng biến thành những tia sáng nhỏ ấn chứa kiếm ý lớn mạnh, tản ra bốn phía.
Dư chấn từ trận chiến của hai người lập tức tan biến như biển gầm, trăm hoa đong đưa trong gió.
“Chuyện gì thế này? Tu vi của ta cao hơn hẳn hai tầng, rõ ràng chiếm ƯU thế lớn hơn, thế mà lại không có chút lợi thế nào”.
Trong lòng đạo tặc Huyết Phong cực kỳ chấn động.
Nhưng gã ta không biết Lâm Nhất tu luyện hai loại công pháp đặc biệt cùng một lúc, đó là Tử Diên Kiếm Quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh. Lúc còn Huyền Võ tầng ba, hắn đã có thế đối đâu với Huyền Võ tầng năm, bây giờ đả thõng sợi huyền mạch thứ tư, đương nhiên phải mạnh hơn.
Nếu không nhờ hai công pháp đặc biệt ấy, với tư chất Linh thể cứu phẩm cúa hắn, chỉ dựa vào ba viên yêu đan cấp bậc bá chú Huyền Võ tầng sáu đã đủ để hắn đột phá Huyền Võ tầng năm.
Thoạt nhìn chỉ có Huyền Võ tầng bốn, nhưng mỗi tầng đều đã tiêu hao vô số tài nguyên, được tích luỹ lảu ngày, sao có thế đế gã ta chiếm được lợi thế?
Hai công pháp đặc biệt là truyền thừa từ thời thượng cố vàng son, đâu chỉ là hư danh.
Nói gã ta phải chết, trước khi mặt trời lặn, gã ta chắc chắn sẽ chết!
“Huyết Sát Thiên Hạ!”
Huyết Phong thở một hơi rồi rút trường đao ra, vạch ra một đường đao mang dài trăm mét. Trong tích tắc, huyết quang đã che kín bầu trời, loáng thoáng có xu hướng bao trùm cả thiên hạ.
“Đại ca, đế chúng ta giúp huynh!”
Tán tu một mẳt và tán tu mặt gầy đã bình phục được một nửa, họ chịu đựng cơn đau dữ dội, thi triến sát chiêu của mình, ngưng tụ chân nguyên hùng hậu đánh về phía Lâm Nhất.
Ngay sau đó, tia đao quang đỏ ngòm kèm theo quyền mang đỏ như lửa của tán tu một mắt, cùng với ma trảo màu đen cúa tán tu mặt gầy nhanh chóng đánh úp tới.
“Vẩn chưa chết sao?”
Ba sát chiêu đồng thời đánh tới, trên mặt Huyết Phong hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Gã ta nghĩ rằng dù chân nguyên của Lảm Nhất có thế đối kháng với gã, nhưng chung quy tu vi vẫn yếu thế hơn. Hai người đã đấu với nhau hơn một trăm chiêu, gã đã hao hết một nửa chân nguyên, Lâm Nhất sẽ chỉ thê thảm hơn.
Rất có thế chân nguyên của hẳn chỉ còn lại một phân năm, thậm chí còn ít hơn.
Trước ba sát chiêu, hắn muốn sổng cũng khó.
Con ngươi của Bộ Trần và Tiêu Nhiên đột nhiên co rụt lại, cả hai đều ỉà nhân tài tông môn, tuy thực lực hơi yếu nhưng vần có mat nhìn.
Bất luận là Huyết Sát Thiên Hạ cúa Huyết Phong hay sát chiêu do tán tu một mắt và tán tu mặt gầy nghiến răng thi triển, đều không phải chiêu mà họ có thể ngăn cản.
Ba chiêu kết hợp với nhau, dù Lâm Nhất có may mắn không chết cũng sẽ bị tàn phế.
Này thì khoe khoang, để ta xem ngươi sẽ chết như thế nào!
Trong lòng hai người đều không có chút thương cám nào, cả hai liên tục cười mỉa mai, đồng thời thầm nghĩ cách đế chờ cơ hội chạy trốn.
“Tới đúng lúc lẳm!”
Nhưng Lâm Nhất lại lạnh lùng quát, vẻ mặt cũng không hề biến đổi.
Lúc này, chân nguyên dồi dào trong cơ thế hắn không hề giữ lại, toàn bộ trào ra ngoài, làn da hẳn phát ra ánh sáng tím tựa như một đoá Tử Diên Hoa nở rộ giữa không trung.
“Dùng kiếm phục ma!”
Ta có một thanh kiếm, đã trải qua sinh tử, thiên chuỳ bách luyện, cương trực công chính, tựa như mặt trời sớm mai, như mặt trời ban trưa, như ngọn lửa hừng hực, như trái tim ta, quyết tiến không lùi, không sợ sinh tử.
Đối mặt với ba tuyệt chiẽu kia, nhiệt huyết trong lòng Lâm Nhất sôi trào, ngang nhiên không sợ.
Hẳn thi triến một ấn, dùng kiếm ý dồi dào của mình, dùng trái tim đầy nhiệt huyết này d thi triến Phục Ma Ấn.
Soạt!
Một ấn được tung ra lập tức toá ánh sáng vàng chói loá, kiếm ý võ tận ngưng tụ thành một thanh kiếm khống lồ dài một trăm mét sáng rực rỡ. Ta không phải phật, nhưng ta CC một thanh kiếm, không sợ sinh tử, không sợ quần ma, ta dựa vào kiếm của ta, phục ma diệt yêu!
Kiếm xuất hiện, Phục Ma Ấn hình thành.
Ấn này giống như nước lũ vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng, tàn phá mọi thứ. Quyền mang đỏ như lửa của tên tán tu một mắt đứng mũi chịu sào, bị kiếm quang chói loá bao trùm lấy rồi dập tắt. Tiếp đến, ma trảo dc tên tán tu mặt gầy ngưng tụ cũng nổ ầm ầm.
Chỉ có tia đao mang dài trăm mét do Huyết Phong vạch ra như một tấm lụa, đối đầu với tia kiếm quang được ngưng tụ từ Phục Ma Ấn.
Răng rắc!
Nhưng nó chỉ chống đỡ được một lúc đã vỡ vụn thành từng mảnh, không thế ngăn được sự cuồng bạo của Phục Ma Ấn.
Chân nguyên do Tử Diên Hoa ngưng tụ cuổn ra xung quanh, bàn tay của Huyết Phong dân dần bị nứt ra, phải lùi về sau mấy bước.
Uy lực của một ấn kinh khủng như thế đấy!
Mọi người đồng loạt biến sắc, đặc biệt là Bộ Trần, tròng mắt cúa hắn ta như sắp rơi xuống.
Bốn ấn của Long Hố Quyền bao gồm Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn và Chư Thiên Ấn.
Chỉ cần tu luyện thành công hai ấn là có thế chính thức tu luyện chiêu thức quyền pháp đế chiến đấu VỚI ké địch, trong Huyền Thiên Tông có rất ít người có thế luyện thành ba ấn.
Thậm chí còn có người chỉ mới luyện thành một ấn đã đi tu luyện quyền pháp.
Bới vì tu luyện bốn ấn có độ khó rất lớn, yêu cầu ngộ tính cực cao và vô cùng hà khắc.
Ngay cá hắn ta cũng chí biết Kim Cương Ấn và Phá Không Ấn.
Phục Ma Ấn, nhìn thôi đã không hiếu thì nói gì tới việc tu luyện.
Nhưng dù là Phục Ma Ấn cũng không nên có uy lực khủng khiếp như vậy mới đúng, hắn ta đã nhìn thấy sư huynh thi triển Phục Ma Ấn ở tông môn.