Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 492
“Làm sao hắn có thể hiếu rõ được Long Hố Quyền hơn cả ta?”
Nhất thời trong lòng Bộ Trần vô cùng đau khố, hắn ta hoàn toàn không thế chấp nhận được kết quả này.
Nhưng Lâm Nhất không rảnh quan tâm nhiều như vậy, dư chấn của Phục Ma Ấn vản chưa tan đi, kiếm quang vẫn còn ở đó.
Nhân lúc ba người bị uy thế của Phục Ma Ấn đánh lùi, hắn lớn tiếng hét lên rồi đuối theo.
“Dùng kiếm phục ma, chém!”
Thất Huyền bộ, người đi đế lại bóng ảnh, hắn lao qua đế lại một cái bóng mờ, Lâm Nhất mang theo uy thế Phục Ma, đấm một phát trúng tên tán tu một mắt.
Bốp!
Quyền mang đáng sợ ấn chứa kiếm ý dồi dào khiến tên tán tu một mắt bị nố tung ngay tại chồ, không còn hài cổt, hoá thành một trận mưa máu rơi xuống sơn cổc.
“Không…”
Tán tu mặt gầy thấy Lâm Nhất nhìn về phía mình thì sợ tới mức mặt không còn chút máu, chân tê dại.
“Lại chém!”
Lâm Nhất thét dài như hát, kiếm ý toàn thản phát ra tiếng leng keng, lại thêm một quyền đấm vào người tẻn tán tu mặt gầy.
Ầm!
Trận mưa máu rơi ngập cá sơn cổc còn chưa tạnh đã nghênh đón thêm một trận mưa máu dữ dội hơn nữa.
Trong sơn cổc, trăm hoa nở rộ, đua nhau khoe sắc.
Giờ phút này, trăm hoa nát bét, tất cả đều bị máu nhuộm đỏ, chỉ còn lại một màu này.
“Huyết Ma Trảm, cơn giận của quần ma!”
Huyết Phong rơi xuổng đứng vững lại, lợi dụng lúc Lâm Nhất đang giết hai tên tán tu, gã ta câm trường đao ánh lên tia sáng lạnh thấu xương, bộ dạng tóc tai bù xù, trông như một gã điên, không chờ Lâm Nhất thờ một hơi, nhanh chân lao tới bố một đao.
Hai mắt gã ta đỏ ngầu, khi đao mang hạ xuổng, tà khí toàn thân ngưng tụ thành những ma ảnh đáng sợ, chúng cũng bố đao xuống giống gã ta.
Nhất thời trong tiếng hét phần nộ, ma quang và đao ảnh ngập trời như muổn nuổt chửng Lâm Nhất.
“Bàng môn tà đạo!”
Lâm Nhất khịt mũi, giơ tay cầm lấy Táng Hoa kiếm vừa bay ra từ trong hộp đựng kiếm.
Khi năm ngón tay nâm chặt lấy chuôi kiếm, một cảm giác huyết mạch tương liên, đồng sinh cộng tử không ngừng đổ dồn vào tim.
Soạt!
Lâm Nhất rút kiếm ra, tiếng leng keng êm tai vang vọng khẳp sơn cốc.
Ánh hào quang chói loá ờ thân kiếm, kiếm ý liên tục phát ra tiếng leng keng, vô số đoá tường vi màu máu nhảy múa như một cơn ảo mộng.
Hoa chắng phải hoa, sương chắng phải sương.
Dưới những đoá hoa, bóng dáng Lảm Nhất mơ hồ, có cảm giác mông lung, khó phân biệt được thật giả.
Huyết Phong lao tới, tia sáng âm u loé qua trong đôi mẳt hẹp dài, không ngờ cơn giận của quần ma không thế đoán được bóng dáng thật sự của Lâm Nhất, tà khí huyết sâc do gã ta liều mạng tiêu hao tu vi đế triệu hồi bầt đầu trở nên do dự.
Mây giăng chín tầng, bốn phương tám hướng!
Gã ta do dự, nhưng Lảm Nhất không hề do dự chút nào, kiếm ra khỏi vỏ, thuận tay thi triến Bá Kiếm.
Bá khí vô tận làm cho thân kiếm rung lên, ánh sáng chói chang như ban ngày.
Mũi chân giẫm mạnh, Thất Huyền bộ được thi triển đến cực hạn, huyền ảnh vô tung, mặt trời ờ trên cao.
“Nhanh lẳm! Ta không tránh được nhát kiếm này, nhưng ta có nguy bảo khí, cũng có thế tương kế tựu kế…”
Phụt!
Huyết Phong còn đang nghĩ cách tương kế tựu kế, cho đến khi đối phương kinh ngạc
phát hiện kiếm quang bị bảo giáp chặn lại, vừa định đánh trả trong tình thế cùng đường bí lôi.
Nhưng tia kiếm quang kia lại loé lên, không chút trớ ngại chém gã ta lẩn giáp thành hai nửa.
“Ta đă nói rồi, trước khi mặt trời lặn, ngươi nhất định sẽ chết!”
Tia nâng chiều cuổi cùng rọi vào trên gò má Lảm Nhất, hân cất kiếm vào vỏ, những cánh hoa bay múa trên trời lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.
Hoa chầng phải hoa, sương chắng phải sương.
Khi đến thì như giấc mộng xuản không được bao lảu, khi đi thì như mây trời không biết đẻu đế tìm lại được.
Dưới ánh chiêu tà, Táng Hoa kiếm đế lại khung cảnh hệt như một giấc mộng.
Ầm!
Đợi đến khi Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, thi thế đạo tặc Huyết Phong đã bị Lảm Nhất chém thành hai nửa nặng nề rơi xuống, máu bán tung toé.
Tiếng nố lớn vang lẻn ‘âm ầm, bành trướng trên thi thế không hoàn chỉnh, liên tục phát ra tiếng leng keng.
Tất cả mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, không thế tin nối nhìn cảnh tượng này.
Ba tẻn tán tu, bao gồm cả đạo tặc Huyết Phong đã bị chém chết, không ai còn sống.
Đám tán tu bức ép mọi người phải run sợ quỳ xuống xin tha cứ thế đã chết…
Chết trong tay của một ké mà không ai có thế tướng tượng được.
Lâm Nhất!
Người đệ tử Kiếm Các bị các nhân tài tông môn và hai người Bộ Trân mỉa mai là ké nhát gan, nguyên rủa chết trong sơn cốc.
Hắn đã dựa vào một quyền một kiếm của mình, đường đường chính chính giết chết tên tán tu Huyết Cốt khét tiếng hung ác, có tên trên bảng Đạo Tặc.
“Chắng phải trên người hẳn có nguy bảo khí sao?”
Bộ Trần và Tiêu Nhiên nghĩ mãi mà không ra, vẻ mặt mờ mịt.
Lúc đánh nhau với Huyết Phong, họ đã tự mình cảm nhận được sự lợi hại của món nguy bảo khí kia, dù là Long Hố Quyền của Bộ Trần hay Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của Tiêu Nhiên cũng không thế làm Huyết Phong bị thương.
ở trước mặt gã ta, cái gọi là sát chiêu chí đế gãi ngứa mà thôi.
Đặc biệt là Bộ Trần, Hoạ Long Điếm Tinh mà hẳn ta luôn tự hào và cực kỳ tự tin hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vẽ còn chưa xong đã bị một cú đấm đánh tan, sợ tới mức quỳ xuống xin tha.
Quả thật vô cùng nhục nhã.
Nhưng điều nhục nhã hơn là Lảm Nhất, người hắn ta không đế vào mắt, không thế so sánh với hắn ta, lại dùng một nhát kiếm, chỉ một nhát kiếm đã chém Huyết Phong lẫn giáp thành hai nửa.
Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, không ai lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất nhưthểvần chưa tính giấc.
Họ không thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt mình.
Lảm Nhất thờ ra một hơi, toàn thân rất nhẹ nhàng và sảng khoái.
Trận chiến này được coi là trận chiến sảng khoái nhất từ khi hắn xuống núi.
Bất kế là Thất Huyền bộ, Long Hố Quyền hay Bá Kiếm, đều được hắn thi triến đến cực hạn.
Quyền kiếm hợp nhất và Bá Kiếm được thi triến cuổi cùng đều có rất nhiều tiến bộ.
Điều đáng tiếc duy nhất là Thất Huyền bộ vần không thế đại thành.
Còn thiếu chút nữa mới có thế ngưng tụ Kim ô Ấn, không biết rốt cuộc bí ấn trong đó nằm ớ đâu.
Sau khi Tứ Diên Kiếm Quyết thăng lên tầng báy, hẳn chưa từng tiêu hao nhiều như thế, chản nguyên toàn thản chí còn lại chưa tới một phần.
May mà đạo tặc Huyết Phong đã chết.
“Nhờ cả vào ngươi đấy”.
Lâm Nhất nhìn Táng Hoa kiếm đã được cất vào vỏ, nghĩ thầm trong lòng.
Huyền binh lên cấp siêu phấm so sánh với bảo khí Táng Hoa kiếm chung quy vẫn không làm hắn thất vọng.
Nếu không nhờ thanh kiếm này, chỉ dựa vào kiếm ý của hắn đế chém rách bảo giáp trên người Huyết Phong vần hơi miền cưỡng.
Nếu sau nhát kiếm cuổi cùng, đối phương vần chưa chết.
Vậy thì lúc này, có lẽ người gặp phiền phức sẽ là hắn.
Lâm Nhất bỏ Táng Hoa kiếm vào hộp đựng kiếm, sau đó bước tới nhặt mặt nạ quỷ của Huyết Phong lên.
ơ?
Trong đôi mắt bình tĩnh của Lâm Nhất thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ chiếc mặt nạ đã bị kiếm khí Tử Diên của hẳn đánh trúng mà không hề có dấu vết gì, hình như mặt sau chiếc mặt nạ còn được khắc một loại Linh văn kì lạ, nhìn có vẻ thần bí.
Bí báo ư? Đế về rồi nghiên cứu sau…
Lâm Nhất cất kĩ mặt nạ, sau đó lần lượt đi lục soát túi trữ vật của tán tu một mắt và tán tu mặt gầy ngay trước ánh mắt của mọi người.
Soạt!
Các đệ tử Cao gia và nhản tài tông môn đều nhìn hẳn bẳng ánh mắt nóng rực, ngay cả ánh mắt của Tiêu Nhiên và Bộ Trần cũng hơi thay đối.
Tán tu Huyết Cốt giết người như ngoé, làm nhiều việc ác.
Của cải trên người họ cũng là một con số khổng lồ không thế đếm hết.
Còn tên Huyết Phong xếp hạng trẽn bảng Đạo Tặc thì không cân phải nól nhiều, không ai có thế đoán được rốt cuộc trong túi trữ vật của gã ta có bao nhiêu thứ tốt.
Họ chí cần có được một phần mười đã coi như là một số tiền phi nghĩa cực lớn.
Nhưng bây giờ, tất cả đều sâp thuộc về tay Lâm Nhất.
“Dừng tay!”
Thấy Lâm Nhất thong thả định cất túi trữ vật cúa đạo tặc Huyết Phong vào túi mình.
Bộ Trân biến sâc, cuối cùng không nhịn được nữa mà lớn tiếng quát.
“Có việc gì không?”
Lảm Nhất nghi hoặc, khó hiếu nhìn Bộ Trần.
Soạt soạt soạt!
Bộ Trân và Tiêu Nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều gật đầu, nhanh chóng bước về phía trước.
Một lát sau, Bộ Trần khịt mũi: “Cái gan chó của ngươi cũng to thật đấy, dám ngang nhiên cất túi trữ vật của cá ba tên tán tu Huyết Cốt vào túi của mình, hoàn toàn không đế các nhân tài tỏng môn và đệ tử Cao gia chúng ta vào mắt sao?”
Tiêu Nhiên sầm mặt, lạnh nhạt tiếp lời: “Trước khi ngươi tới, chúng ta đã liều mạng một trận với đám tán tu này. Nếu không nhờ trước đó chúng ta đã khiến chúng mệt mỏi, chỉ dựa vào một mình ngươi, một tiếu tử không có danh tiếng gì, mà có thế giết được ba tên tán tu à?”
Hắn ta vừa dứt lời, các nhản tài tông môn và đệ tử Cao gia còn lại lập tức bị lung lay.
Họ nhanh chóng đoán ra được tại sao hai
người này lại đột nhiên làm khó dẻ.
Bộ Trân vồ Tiêu Nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều gật đầu, nhanh chóng bước về phía trước.
Một lát sau, Bộ Trần khịt mũi: “Cái gan chó của ngươi cũng to thật đấy, dám ngang nhiên cất túi trữ vật của cả ba tên tán tu Huyết Cốt vào túi của mình, hoàn toàn không đế các nhân tài tông môn và đệ tử Cao gia chúng ta vào mát sao?”
Tiêu Nhiên sầm mặt, lạnh nhạt tiếp lời: “Trước khi ngươi tới, chúng ta đã liều mạng một trận với đám tán tu này. Nếu không nhờ trước đó chúng ta đã khiến chúng mệt mỏi, chỉ dựa vào một mình ngươi, một tiếu tử không có danh tiếng gì, mà có thế giết được ba tên tán tu à?”
Hắn ta vừa dứt iời, các nhân tài tông môn và đệ tử Cao gia còn lại lập tức bị lung lay.
Họ nhanh chóng đoán ra được tại sao hai
người này lại đột nhiên làm khó dẻ.
Lâm Nhất rất mạnh, điều này không thế nghi ngờ gì nữa.
Nhưng hắn vừa mới kết thúc trận chiến với ba tên tán tu, đặc biệt là trận chiến với Huyết Phong, chắc chắn hẳn đã tốn rất nhiều sức lực.
Nhiều sát chiêu đáng sợ như Phục Ma Ấn và Phá Không Ấn chắc chắn không thể sử dụng lại trong thời gian ngắn.
Nhưng trong quá trình xem chiến, bọn họ đã nghỉ ngơi lấy lại sức, đều ở trạng thái đỉnh cao, hoàn toàn không cần sợ Lâm Nhất.
Đặc biệt là Bộ Trần và Tiêu Nhiên, bây giờ hai người hợp lại dư sức để chèn ép Lâm Nhất.
“Đúng, Bộ công tử và Tiêu công tử nói có lý. Thằng nhóc này, lúc trước chạy đi một mình, đợi bọn ta chiến đấu đổ máu xong lại quay về chiếm lợi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”
“Giao túi trữ vật của tán tu Huyết Cốt ra đây, mọi người chia đều với nhau mới phù hợp quy tắc giang hồ”.
“Lâm Nhất, làm người chừa đường lui, sau này dễ gặp lại. Ngươi đừng ép bọn ta làm ra những chuyện không hay!”.
Có Bộ Trần và Tiêu Nhiên dẫn đầu, những người con cháu Cao gia và nhân tài tông môn khác cũng to gan hẳn lên.
Dù sao cũng là ba túi trữ vật của tán tu, nhất là còn có tài sản kếch xù của Huyết Phong trên bảng Đạo Tặc khiến bọn họ không khỏi động lòng.
Lâm Nhất tỏ ra hờ hững, thản nhiên nói: “Xin lỗi, ta không nhìn thấy cuộc chiến đổ máu mà các ngươi nói. Nếu quỳ xuống đất xin tha cũng tính là đã góp sức, các ngươi biểu hiện cũng không tồi. Đặc biệt là Tiêu công tử và Bộ công tử, đầu cũng giấu luôn dưới đáy quần. Lẽ nào tư thế đó là kỳ công của quý phái? Thứ cho tầm mắt Lâm mỗ không cao, thật sự không nhìn ra được”.
“Ngươi nói cái gì!”
“Ngươi có giỏi nói lại lần nữa xem!”
Bộ Trần và Tiêu Nhiên bị Lâm Nhất sỉ nhục như vậy, lập tức nổi giận.
Khí lạnh trên người bọn họ dâng tràn, sát khí trong mắt phóng ra, găm chặt vào Lâm Nhất.
“Cần gì phải lừa mình dối người, lẽ nào lời ta nói rất khó hiểu sao?”
Lâm Nhất mỉm cười nhàn nhạt, nhìn hai người, sâu trong mắt lan tràn sự giễu cợt mờ nhạt.
Đám người vô dụng này, mình cứu bọn họ một mạng cũng không mong bọn họ cảm kích.
Không ngờ bọn họ lại quá đáng như vậy, đợi sau khi giết chết Huyết Phong, nhân lúc chân nguyên của mình còn chưa hồi phục đã lập tức đánh ngược mình.
Vô dụng đúng là vô dụng, lòng dạ như vậy thì cả đời cũng chỉ có thể ngưỡng vọng người khác.
Những người tập võ thế hệ này chỉ cần trong lòng có một luồng khí tồn tại, không phân biệt chính tà, đều có thể xưng là hào kiệt.
Nhưng nếu luồng khí này bị vẩn đục, bị lợi ích làm mê muội, tham lam vô độ, không biết tiến lùi, vậy thì có khác gì yêu thú đầy trong linh cốc kia?
Hai chữ súc sinh gán lên người bọn họ cũng chẳng có gì quá.
“Đồ chó tha, ta thấy ngươi đúng là không biết điều, có tin ta chém chết ngươi luôn tại đây không? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám coi thường bọn ta, bây giờ ta và Tiêu huynh giết ngươi, xem có ai đứng ra nói giúp ngươi không?”
Bộ Trần tỏ ra dữ tợn, đến nước này đã lộ rõ chân tướng, hắn ta không giấu giếm thêm nữa.
“Bộ công tử, Tiêu công tử, cần gì phải khách sáo với hắn như vậy. Chúng ta cùng nhau ra tay xem thằng chó này có thoát được không?”
“Hắn không biết điều, chúng ta cần gì phải nể mặt hắn!”
“Loại này chết cũng không tiếc!”
Trên mặt bọn họ dâng lên sát khí mờ nhạt, lặng lẽ bao vây lấy Lâm Nhất, phong tỏa đường lui của hắn.
“Các ngươi tin rằng chân nguyên của ta đã hao hết rồi sao?”
Lâm Nhất không hề sợ hãi, nheo hai mắt lại, tức khắc khiến người ta có phần không nắm bắt được.
Lúc trước, thực lực mà hắn thể hiện ra đã làm bọn họ khiếp sợ.
Nếu hắn thật sự vẫn còn chân nguyên chưa hao hết, ai dám xông lên trước ắt sẽ bị hắn phản kích trước khi chết, chắc chắn sẽ đồng quy vu tận.
Như vậy sẽ chỉ giúp những người ra tay sau được lợi, còn họ sẽ bị xem là coi tiền như rác.
Ánh mắt Bộ Trần đầy vẻ nghi ngờ, hạ giọng nói: “Lâm Nhất, ta cho ngươi một lựa chọn cuối cùng, ngươi có thể giữ lại túi trữ vật của tán tu một mắt và tán tu mặt gầy. Nhưng túi trữ vật của đạo tặc Huyết Phong phải đưa cho ta!”
“Nếu ngươi không muốn, đổi thanh kiếm trên lưng ngươi cũng được”.
Tiêu Nhiên thong dong nói, nhìn chằm chằm hộp kiếm cổ xưa trên lưng Lâm Nhất, trong mắt lóe lên vẻ tham lam thoắt ẩn thoắt hiện.
Có thể chém đứt ngụy bảo khí, chắc chắn Lâm Nhất dựa vào thanh kiếm đó.
Cộp cộp cộp!
Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, là Huyết Long Mã chở theo hai người Cao Du và Bạch Thu Thủy đi vòng trở lại.
“Các ngươi định làm gì?”
Bạch Thu Thủy và Cao Du chạy tới, thấy tình hình không ổn, lạnh giọng hỏi.
“Bạch tiểu thư đến
Trong mắt Bạch Thu Thủy lóe lên vẻ quỷ dị, quay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy thi thể Huyết Phong bị chém thành hai nửa.
Trong lòng nàng ta kinh ngạc không thôi, nàng ta vốn dĩ lo lắng cho Lâm Nhất nên quay lại xem xem, nào ngờ Huyết Phong đã chết rồi.
Về lời nói của Bộ Trần và Tiêu Nhiên, nàng ta đương nhiên không tin. Hai người đã giao đấu với Huyết Phong từ trước, bị đánh đến nỗi không có sức đánh trả, cuối cùng thậm chí còn muốn bỏ rơi mọi người, dựa vào thân phận tông môn mà quỳ xuống xin tha.
“Nói bậy!”
Bạch Thu Thủy còn chưa phản ứng gì nhiều, Cao Du đã nổi giận, lớn tiếng nói: “Dọc đường đến đây, đám người các ngươi châm chọc khiêu khích Lâm công tử. Lâm công tử đi vào sâu trong linh cốc, các ngươi còn nguyền rủa Lâm công tử chết đi, ta tận tai nghe thấy. Về chuyện chiến đấu với Huyết Phong, không phải lúc đó hai người các ngươi sợ đến nỗi quỳ xuống cầu xin sao? Nếu thật sự có thể giết chết Huyết Phong thì cần gì làm vậy”.
“Ngậm máu phun người, ăn nói không lý lẽ, có biết xấu hổ không? Huyết Phong chắc chắn là do Lâm công tử giết. Trừ Lâm công tử ra, còn ai có thể làm được?”
Bộ Trần lạnh lùng nói: “Một kẻ vô dụng của Cao gia như ngươi, mặc kệ ngươi nói thế nào, ở đây bao nhiêu người như vậy sẽ làm chứng cho ta. Bạch tiểu thư, ta chỉ muốn biết chuyện này cô thấy thế nào”.
Soạt!
Ánh mắt của những người khác lập tức rơi lên người Bạch Thu Thủy, lời nói của nàng ta mới thật sự có sức thuyết phục.
Bạch Thu Thủy bình tĩnh nói: “Ta đồng ý với cách nghĩ của Cao Du. Lần này gặp phải tán tu Huyết Cốt, tổn thất nghiêm trọng, quả thật không ngờ tới. Về thù lao nhiệm vụ của các vị, sau khi xong chuyện ta có thể tăng thêm một nửa”.
“Tiện nhân! Ta nể mặt cô mà cô không nể mặt ta, dọc đường đi ta tận tâm tận lực bảo vệ cô, bây giờ cô lại bảo vệ cho thằng chó Lâm Nhất này. Ta thấy cô cũng không cần quay về nữa đâu, phong cảnh ở khe núi này không tồi, rất thích hợp làm chỗ chôn thân cho người đẹp!”
Bộ Trần hoàn toàn suy sụp, không ngờ Bạch Thu Thủy lại bênh vực Lâm Nhất như vậy.
Hắn ta không thèm che đậy lớp ngụy trang mấy ngày nay nữa.
“Ai cho phép ngươi động vào nàng ấy?”
Lâm Nhất im lặng từ đó tới giờ bỗng dưng lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Bộ Trần.
“Chân nguyên đã cạn kiệt mà còn dám kiêu căng ở trước mặt ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Dứt lời, chân nguyên cả người Bộ Trần dâng lên, dùng tay làm bút, hư không làm mực. Long uy dồi dào lan tràn quanh người hắn ta, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như có một bức tranh vĩ đại đang dần dần hình thành, ý cảnh đáng sợ tích tụ khiến người khác có chút sợ hãi.
“Lại là chiêu này? Hình như ta cũng biết nhé…”
Động tác tương tự được Lâm Nhất thể hiện ra.
Chỉ là nó kì diệu hơn, ngựa thần lướt gió, không thể lần theo, một luồng khí phách tỏa ra từ trên người hắn.
Họa Long Điểm Tinh!
Họa Long Điểm Tinh!
Hai chiêu Họa Long Điểm Tinh gần như hình thành cùng lúc, nhưng quyền Điểm Tinh của Lâm Nhất dù là khí thế hay thần vận đều mạnh hơn quyền Điểm Tinh của Bộ Trần gấp mấy lần.
Đó là ý nghĩa sâu xa mà hắn diễn luyện cùng mãnh hổ kim sắc mới lĩnh ngộ được hoàn toàn.
Quyền Điểm Tinh phải dùng thế mãnh hổ tô điểm thêm khí thế bách thú.
Ầm!
Hai quyền đối chọi, cuộn tranh ngưng tụ quanh người Bộ Trần lập tức vỡ vụn. Khắp người Lâm Nhất dường như có chân long lượn quanh, rồng gầm không dứt, chấn động trời xanh.
Thế như chẻ tre lao thẳng tới trước, cuối cùng quyền mang đánh vào ngực Bộ Trần, sau đó tiến sâu vào.
Phụt!
Ngũ tạng của Bộ Trần bị đánh nát. Sau khi rơi xuống đất, cả người hắn ta đau đớn kịch liệt, không ngừng nôn ra máu. Trong đôi mắt hắn ta nhìn Lâm Nhất chứa đầy nỗi sợ hãi và không biết làm gì hơn.
Đầu óc Tiêu Nhiên kêu ong ong, hoàn toàn không ngờ được Lâm Nhất vẫn còn sức lực chiến đấu.
Lâm Nhất ra tay đã phế bỏ Bộ Trần, nhất thời khiến hắn ta vừa muốn xông lên lại vừa không dám xông lên.
“Chết tiệt, ta giết ngươi!”
Đợi lúc hắn ta sắp sửa rút kiếm ra, hạ quyết tâm thì một tia chớp màu đỏ máu xẹt tới, không đợi kiếm rời khỏi vỏ đã đạp bay hắn ta ra xa.
Phụt!
Tiêu Nhiên vừa ngã xuống, còn chưa kịp đứng dậy, Huyết Long Mã đã bổ nhào lên người hắn ta. Vó trước có sức lực mấy vạn cân đạp mạnh vào ngực hắn ta, sau đó lại giày xéo mấy lượt.
Rắc rắc!
Xương sườn trước ngực bị Huyết Long Mã vô tình giẫm gãy, hắn ta hét lên thảm thiết.
Lúc trước, con cháu Cao gia và nhân tài tông môn chế giễu uy hiếp Lâm Nhất, bây giờ đều trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Nhất nhìn quanh một vòng, đám người đó khiếp sợ không thôi, lần lượt quỳ thụp xuống.
“Lâm công tử tha mạng, bọn ta đúng là có mắt không tròng!”
“Ta không có hứng thú giết các ngươi, cút đi”.
Lâm Nhất không thèm nhìn đám người này, ai lại có hứng với đám ruồi nhặng chứ?
Bọn họ như trút được gánh nặng, chỉ cảm thấy thoát chết trong gang tấc, vội vàng đứng dậy, không ngừng cảm tạ, sau đó
Xử lý thế nào phải xem ý của Bạch Thu Thủy.
“Bạch tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng đi”.
“Dọc đường đi, hai chúng ta cũng tận tâm tận lực, bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn, không hề có chút lơ là, ít nhiều cũng có chút tình cảm chứ”.
Hai người nhìn Bạch Thu Thủy, không còn vẻ ngông cuồng hống hách như trước kia nữa, liên tục xin tha.
Hành vi nực cười này khiến Bạch Thu Thủy chán ghét, không muốn nhìn thêm, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, công tử xử lý đi”.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên sửng sốt, vẻ mặt khổ sở, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Lúc trước hai người đối xử với Lâm Nhất như vậy, làm sao có kết quả tốt được.
Cao Du nhìn thấy màn này, trong lòng cười nhạt. Hai tên khốn, sớm biết có ngày này thì sao lúc trước lại làm vậy.
Lâm Nhất bình thản nói: “Vừa rồi Bộ công tử nói không sai, phong cảnh ở khe núi này quả thật không tệ, tiếc là không phù hợp để mai táng người đẹp. Hai vị có công phu kì lạ trong mình, chi bằng ở đây lĩnh hội kĩ càng đi, quỳ xuống đó, giữ tư thế khi các ngươi đối mặt với Huyết Phong, quỳ ba ngày cho ta”.
“Cái gì!”
Bộ Trần và Tiêu Nhiên nghe hắn nói vậy lập tức ngây người. Nhục nhã như vậy còn khó chịu hơn là giết quách bọn họ.
“Không thích à?”
Lâm Nhất liếc mắt, giữa mi mày lóe lên sự sắc bén, hai người lập tức lạnh cả người như bị mũi nhọn đâm vào lưng. Trước sự xâm nhập của kiếm ý dồi dào, dường như máu cũng bị đóng băng.
“Thích, thích”.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên không dám dông dài nữa, nghiến răng, cúi đầu sâu tới đáy quần.
Cao Du liếc nhìn Lâm Nhất vẫn không đổi sắc mặt, âm thầm rùng mình, ác thật.
Lâm công tử trông có vẻ nhàn nhã điềm đạm, ung dung thản nhiên, nhưng trừng phạt như vậy còn nặng hơn cả lấy mạng.
Kết cục khi đắc tội với hắn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều.
Không giận thì thôi, đã giận thì động trời!
Để lại Huyết Long Mã trông Bộ Trần và Tiêu Nhiên, Lâm Nhất cùng với Bạch Thu Thuỷ và đám người Cao Du rời khỏi sơn cốc.
Nếu đã nói là để hai người quỳ ba ngày trong sơn cốc thì đương nhiên phải làm được, nếu như không ngoan ngoãn.
Huyết Long Mã sẽ rất vui lòng để cho bọn họ biết, hậu quả của việc không nghe lời.
Bên ngoài sơn cốc, sắc trời đã tối đen.
Lâm Nhất và Cao Du bảo vệ Bạch Thu Thuỷ cùng với những dược đồng khác rời khỏi rừng già Huyết Cốt.
Cả một đêm không ai nói gì, trên đường gặp phải rắc rối đều bị Lâm Nhất tiện tay đánh đuổi đi hết.
Ngoài một số yêu quái ngu ngốc không có mắt ra, về cơ bản đều sóng yên biển lặng, một hàng người thuận lợi rời khỏi rừng già Huyết Cốt.
Tia nắng ban mai chói chang rọi xuống, Bạch Thu Thuỷ phẩy tay để những người khác lui xuống, lưu lại một mình Lâm Nhất để nói chuyện.