Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 494
Nếu nói là trùng hợp, chắc chẳn sẽ không ai tin.
Chỉ cần động não là có thế đoán được họ nhất định đến vì Lâm Nhất.
Tuy sáu người không có xung đột trực tiếp với Lảm Nhất như Trương Liệt, nhưng toàn bộ nhiệm vụ cấp A năm sao đêu đã bị Lâm Nhất nhận hết.
Điều này chắng khác nào tát thắng vào mặt họ.
Mười người đứng đầu bảng Nhân đều rất kiêu ngạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn không có khả năng.
Hàn Chính Dương, người có thực lực mạnh nhất trong sáu người, lạnh mặt hỏi: “Trương Liệt, ngươi quỳ trước Công Đức điện ngay trước mặt mọi người đế làm gì vậy?”
“Thật đáng xấu hố, tại sao mười hạng đâu bảng Nhân lại có tên của ngươi chứ?”
Hoắc Đông Lai hơi nóng tính nối giận mắng.
Tản Vô Ngân, người xếp hạng thứ chín trên bảng Nhản có quan hệ khá tốt với Trương Liệt, lẻn tiếng: “Trước hết mọi người đừng tức giận, Trương SƯ đệ đứng dậy nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ngươi đã đắc tội vị cao nhản nào, quỳ trước Công Đức điện đế làm gì?”
Trong lòng Trương Liệt cay đâng, từ khi gia nhập tông môn cho đến nay, hân ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Nhưng bảo hân ta đứng lên, hẳn ta nào dám?
Bây giờ nhớ lại, hẳn ta đấu với Lảm Nhất, rõ ràng chỉ cân một chiêu đã quyết định thẳng bại.
Hoạ Long Điếm Tinh ớ trong tay Lâm Nhất được thi triến xuất thần nhập hoá, cứ thế mà phá vỡ kiếm ý trên người hân ta. Cú đá khiến mặt đất nứt toác càng tuyệt vời hơn nữa, trình độ ngưng luyện chân nguyên cao hơn hắn ta ít nhất phải gấp đôi.
Hắn ta đoán, lúc đánh nhau với hắn ta, Lâm Nhất chỉ sử dụng ba phần thực lực.
Bình tĩnh nhớ lại, đến giờ hán ta vản toát mồ hôi lạnh.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là Lâm Nhất có thế dẻ dàng đánh cho hán ta tàn phế bất cứ lúc nào!
Chẳng qua Lâm Nhất có muốn hay không thôi.
“Là Lâm sư đệ bẳt ta quỳ, ta phải quỳ đủ mười tám canh giờ mới được”.
Trương Liệt không dám nhìn thẳng vào Tân Vô Ngân, cúi đầu trả lời.
“Lâm sư đệ? Lảm sư đệ nào, thật to gan!”
Hàn Chính Dương “hừ” một tiếng, vé sắc bén hiện lên trên mặt.
“Lâm Nhất”.
Trương Liệt không dám giấu giếm, trả lời đúng sự thật.
“Lâm Nhất”.
Trương Liệt không dám giấu giếm, trả lời đúng sự thật.
Mặc dù hắn ta nói ra hai chữ Lâm Nhất rất nhẹ nhàng, nhưng sáu người lại nghe rõ ràng, cả đám đều biến sắc.
Họ tới đây tất nhiên là vì nghe nói Lâm Nhất đang ở đây, vậy nên họ mới đến gây rối.
Nhưng không ngờ Trương Liệt tới trước họ một bước lại có kết cục thẻ thảm như vậy.
“Hay cho một tên Lâm Nhất, hành động của hẳn rõ ràng là công khai tát vào mặt mười người đứng đầu báng Nhân như chúng ta!”
Sáu người đều nổi giận, mặc dù mười người đứng đầu bảng Nhản thuộc các hội Đồng Minh khác nhau, nhưng họ cũng là một chỉnh thế.
Các quy định và đặc quyền của ngoại môn đều do mười người đứng đầu bảng Nhân quyết định.
Mấy người vội vàng đi tới, chưa được gặp Lâm Nhất đã bị tát cho một bạt tai, trở tay không kịp.
“Ngươi đứng dậy cho ta!”
Hàn Chính Dương giận dữ chỉ vào Trương Liệt, lạnh giọng quát.
Trương Liệt khố sớ trong lòng, nếu có thế đứng lên thì hắn ta đã đứng lên từ lâu.
Có ai muốn chịu nhục nhã trước mặt mọi người dưới cái nắng gay gắt này chứ?
Nhưng mỗi khi hẳn ta nghĩ đến điều này lại nhớtớl ánh mât lạnh băng của Lâm Nhất, áp lực đáng sợ đó lập tức khiến hẳn ta từ bỏ ý nghĩ.
Không thế đứng dậy, nếu đứng dậy thì kết cục nhất định sẽ thê thảm hơn.
Thiếu niên ấy thoạt nhìn có vẻ hoà nhã, nhưng nếu đã thật sự tức giận thì không ai có thế cứu hắn ta.
“Hàn sư huynh đừng quan tâm, ta quỳ một lát nữa là xong”.
Trương Liệt cúi đầu, cổ chấp báo.
“Ngươi muốn chết hả?”
Hàn Chính Dương cực kỳ tức giận, sát khí trèn người củng không nén được phóng ra.
Nhưng Trương Liệt vần không nhúc nhích, vân quỳ dưới đất, làm như không nhìn thấy hắn ta.
cảnh tượng kì lạ làm cho vẻ mặt sáu người thuộc mười hạng đầu bảng Nhân đều hơi khó coi.
Chuyện gì thế này?
Họ vội vàng chạy tới( người thì không thấy đâu đã bị Lâm Nhất vả mặt, cái bạt tai không tiếng động này lại khiến mọi người cám thấy mặt mình rất đau.
“Chúng ta bảo ngươi đứng dậy, ngươi cũng không thế đứng dậy sao?”
Hai bóng người hạ xuống, trong đám đông vang lên tiếng thốt kinh ngạc, họ cảm thấy vô cùng chấn động.
Giang Phong hạng ba bảng Nhản, Diệp Tu hạng hai bảng Nhản, hai nhản tài ngoại môn hàng đầu đồng thời xuất hiện!
Giang Phong, Diệp Tu!
Hai cái tên này như sấm vang bên tai đổi với mấy chục nghìn đệ tử ngoại môn, không ai không biết.
Lúc trước, cả hai đều là nhản tài từng cạnh tranh với Bạch Lê Hiên.
Trước khi Lâm Nhất đến, tên tuổi của họ cũng đã truyền xa, vang dội khắp ngoại môn.
Trong hai năm qua, các vị trí khác trong mười hạng đầu bảng Nhân luôn có biến động, nhưng ba vị trí đầu bảng Nhân chưa từng có ai lay chuyến được, có thể thấy được rõ thực lực và địa vị của họ.
Hai người rất mạnh, mấy năm gần đảy rất ít xuất hiện trước mặt mọi người.
Đối với họ, việc ghi tên vào bảng Địa chỉ nằm trong tầm tay, thậm chí còn không coi bảng Địa ra gì.
Mục tiêu thật sự của họ luôn là bảng Thiên, mười hạng tượng trưng cho vinh dự cao nhất ớ Lăng Tiêu Kiếm Các mới là tham vọng của họ.
Từ lâu họ đã không còn quan tâm đến những biến động nhỏ trong ngoại môn, thực lực mạnh đến mức mười hạng đầu bảng Nhân không thế so sánh.
Nhưng hòm nay họ lại cùng nhau xuất hiện trên quảng trường Công Đức.
Điều này mang lại cho mọi người sự chấn động còn lớn hơn vừa rồi khi sáu cao thủ bảng Nhân đồng thời xuất hiện.
“Không ngờ Giang sư huynh và Diệp sư huynh cũng tới… Lâm Nhất này thật lợi hại”.
“Mười người đứng đãu bảng Nhân, ngoại trừ Sờ Hạo Vũ, đều đã có mặt đầy đủ”.
“Xem ra không chỉ là vấn đề mặt mũỉ, nhiệm vụ cấp A năm sao là cách duy nhất đế nhận được linh ngọc nhị phấm. Suy cho cùng. Lảm Nhất vần phạm vào điều cấm kị!”
“Đúng, từ trước đến nay linh ngọc nhị phấm của tông môn đều do đám người này độc chiếm, không chia sẻ cho người khác.
Nếu chuyện này không giải quyết được, sau này quy định này của mười vị trí đầu bảng Nhân sẽ rối tung cả lên”.
Càng lúc càng nhiều đệ tứ tông môn tụ tập trên quảng trường, tiếng bàn tán hoàn toàn không thể ngừng lại.
Hàn Chính Dương, Tản vỏ Ngân, Hoác Đông Lai và những cao thủ thuộc mười hạng đầu bảng Nhản khác nhìn thấy hai người đến đều kinh ngạc, sau đó vội vàng thi lề, không dám thất lê với họ.
“Bái kiến Giang sư huynh, Diệp sư huynh!”
“Nguy Tử Lâm bái kiến hai vị sư huynh!”
“Nguy Tử Lâm bái kiến hai vị sư huynh!’
“Tản Vô Ngân bái kiến hai vị sư huynh!”
Giang Phong và Diệp Tu lạnh nhạt gật đầu coi như chào lại, sau đó dời mat sang Trương Liệt đang quỳ dưới đất.
Quỳ dưới cái nắng như thiêu đốt nhưng Trương Liệt lại cảm thấy lạnh sống lưng, mặt mày trắng bệch.
Nỗi khố trong lòng không thế nói nên lời.
Bất kế là Giang Phong hay Diệp Tu, cả hai đều là người mà hẳn ta không thế đắc tội nối, họ có thực lực vô cùng đáng sợ.
Toàn thân Giang Phong tràn đầy kiêu ngạo, hắn ta lấm bấm như tự nói với mình: “Ta từng nghe nói Lâm Nhất cực kỳ ngạo mạn, trong Cửu Tinh Tranh Bá còn dám giết cả con cháu dòng chính cúa tông tộc Vương Thị.
Hôm nay xem ra quả thật không giả, ngay cả mười người đứng đâu bảng Nhân mà hắn cũng dám sỉ nhục”.
Diệp Tu lạnh lùng lên tiếng: ‘Trương Liệt, ngươi vẫn chưa chịu đứng dậy sao?”
Một câu nói bình thưởng lại khiến Trương Liệt sợ run bần bật.
Hắn ta cắn môi, trâm giọng đáp: “Hai vị SƯ huynh, là do tại hạ tự nguyện quỳ ở đây, không liên quan gì đến Lâm Nhất sư đệ”.
Diệp Tu nhếch môi nở một nụ cười khiến người ta không rét mà run: “Ta có hỏi ngươi nguyên nhản à? Ta bảo ngươi đứng dậy, nếu ngươi không hiếu tiếng người, ta chỉ có thế dùng tới cách khác đế nói cho ngươi hiếu”.
Giang Phong tiếp lời: “Ta cho ngươi ba giây đế suy xét, ba… hai…”
Trương Liệt lập tức sợ tái cá mặt, dù Lâm Nhất có đáng sợ thì cũng thua hai người trước mặt cùng nhau ra tay.
Nếu hắn ta tiếp tục kiêng dè Lâm Nhất, có ỉẽ sẽ bị phế bỏ ngay tại chồ.
Không chờ Giang Phong nói ra chữ cuối cùng, Trương Liệt đã run rấy chống tay định đứng dậy bằng đôi chân đã tê dại.
Giang Phong và Diệp Tu thấy vậy thì không nhịn được nhìn nhau cười, vé đác ý thoáng qua trong mât.
Dù Lâm Nhất có ngông cuồng đến đâu thì ở trước mặt họ, hân vần chưa đủ trình độ. Ngươi bẳt người khác quỳ, chúng ta vừa đến, người nọ vẫn ngoan ngoãn nghe lời chúng ta đấy thôi!
Mọi người ngoài quảng trường đều thâm gật đâu, dù sao cũng là Giang Phong và Diệp Tu.
Nếu hai người này đã đến, dù Trương Liệt muốn quỳ cũng phải ngoan ngoãn đứng dậy.
Hàn Chính Dương, Nhan Thế Cao… Tản Vô Ngân, sáu người từ hạng bốn tới hạng chín bảng Nhân, vẻ mặt của họ đều trỏ nẽn vô cùng khó coi.