Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 495
Đặc biệt lả Hàn Chính Dương, hán là người xếp hạng bốn bảng Nhản, bảo Trương Liệt đứng dậy nhưng hân ta không nghe theo.
Thế nhưng Giang Phong và Diệp Tu vừa đến, hắn ta đã ngoan ngoãn làm theo, rõ ràng là không nế mặt hắn.
Nếu là lúc không có ai thì không sao, khi ờ trước mặt mọi người, lần so sánh này trở nên quá rõ rệt.
Mấy người tức tối trong lòng, im lặng không nói lời nào, nhưng họ lại nhìn Trương Liệt bằng ánh mất bất mãn ấn chứa khí lạnh.
“Nếu Trương sư huynh đã tự nguyện quỳ thêm một lát thì sao các vị lại ép buộc nhỉ, chầng lẽ ngay cả cơ hội chuộc tội mà các vị cũng không cho sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vọng ra từ Công Đức điện.
Trên bậc thang, thiếu niên áo xanh đeo hộp đựng kiếm từng bước đi xuống.
Nắng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú càng làm tăng thêm vẻ trang trọng và nghiêm túc trẽn khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Hắn đeo hộp đựng kiếm, từng bước đi xuống, gió mát thối bay sợi tóc của hẳn, trông hắn như tiên nhản bước ra từ trong tranh, phong thái vô biên, khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên.
Trương Liệt đang run rấy đứng dậy, chưa hoàn toàn đứng thẳng, sau khi nghe thấy giọng nói này, hắn ta lập tức biến sâc, lại quỳ phịch xuống đất.
Vẻ đác ý trên mặt Giang Phong và Diệp Tu chưa kịp biến mất, cả hai đã cảm thấy mặt đau rát.
Hay cho một tèn Lâm Nhất, liên tục tát cho từ hạng hai đến hạng chín bảng Nhản mấy cái bạt tai.
Không cần biết ngươi là Huyết Phong hay Diệp Tu, nếu ta chưa đến, các ngươi còn có thế ra vẻ oai phong.
Nhưng nếu ta đã đến, người nên quỳ vẩn phải tiếp tục quỳ!
“Hắn là Lâm Nhất phải không?”
Đây là lân đầu tiên Hàn Chính Dương và các cao thủ đứng đầu bảng Nhản gặp Lâm Nhất nên trong mẳt họ có chút nghi hoặc.
“Chính là hân!”
“Chỉ là một kẻ Huyền Võ tầng bốn mà dám cướp hết nhiệm vụ cấp A cúa chúng ta? Thật hoang đường!”
Mấy người trừng mắt, đồng loạt nhìn về phía Lảm Nhất.
Thấy Trương Liệt lại quỳ xuống, Diệp Tu nối giận, không kìm giữ được sát khí, định ra tay với hẳn ta.
Giang Phong lập tức ngăn cản: “Chính chủ đã xuất hiện, cớ sao phải nối giận vì tên vô dụng này?”
Lảm Nhất nhìn lướt qua tám người này, tất cả họ đều đã đả thông năm sợi huyền mạch, khí tức trên người cực mạnh, vé săc bén giữa hai đầu lông mày còn sắc hơn cả dao.
Vô cùng xuất sầc, phong thái độc lập.
Chỉ liếc mât qua là có thế nhìn ra tám người này hoàn toàn khác với những đệ tử ngoại môn khác.
Ngay cá Tiêu Nhiên và Bộ Trân, hai người có xung đột với hẳn trong rừng già Huyết Cốt, cũng hoàn toàn không thể so sánh với tám người trước mặt.
Đặc biệt là hai người đứng song song nhau trước mặt Trương Liệt, họ càng bất phàm hơn.
Nếu đoán không sai thì họ chính là những nhản tài thuộc mười hạng đầu bảng Nhân cúa Lăng Tiêu Kiếm Các.
Nghe tên không bâng gặp mặt, quả thật xứng đáng với hai chữ nhân tài.
Nhưng việc này có liên quan gì tới hắn à?
“Rất vui được gặp các vị, nhưng tại hạ cần phải về Lạc Già Sơn nên không nói chuyện với mấy vị sư huynh nữa”.
Lâm Nhất chắp tay thay cho cách thế hiện sự tôn trọng của mình dành cho những người thuộc mười hạng đầu bảng Nhân này.
Hân không chờ họ trả lời đã chuấn bị rời đi.
Hành động này khiến đám kinh ngạc, không thế nói nên lời. NÓI đến là đến, nól đi là đi, coi họ là không khí à?
“Lâm sư đệ thật vô tư, chắng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng minh ghê gớm lâm, chúng ta đến chỉ đế đón tiếp ngươi thôi ư?”
Giang Phong cười nhạt, bước chân lặng lẽ di chuyến, thản nhiên chặn đường Lảm Nhất.
“Nhiệm vụ giết Huyết Phong vốn là của ta và Giang Phong, thế mà ngươi không nói tiếng nào đã nhận mất, đừng hòng giả ngu!”
Diệp Tu khịt mũi, kiếm ý toàn thân phóng ra, chặn một hướng đi khác.
“Nhiệm vụ tìm Lưu Kim Thảo là của Hàn Chính Dương ta đây!”
“Nhiệm vụ hộ tống Bạch Thu Thuỷ là của ta, Nguy Tử Lảm và Tân Vô Ngân sư huynh!”
“Nhiệm vụ thu thập Huyết tinh là nhiệm vụ mà Hoắc Đông Lai ta định nhận!”
Đám người Hàn Chính Dương lần lượt chất vấn Lảm Nhất, các nhân tài từ hạng hai đến hạng chín bảng Nhân trên quáng trường đều nhìn hắn với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Các cao thủ thuộc mười hạng đầu bảng Nhân cùng nhau làm khó một người, cảnh tượng chấn động như thế này chưa bao giờ xảy ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, dường như chĩ cần có ngọn gió thối qua sẽ không tránh được một trận chiến.
Lâm Nhất thờ ơ, không chút sợ hãi, lạnh lùng phản bác: “Có ai quy định các ngươi được nhận nhiệm vụ cấp A năm sao, còn Lâm Nhất ta đây không được nhận không?”
“Dựa vào ngươi Ư?”
Hàn Chính Dương cười nhạo: “ở trong mắt người khác, có lẽ ngươi cũng là một nhân vật, nhưng ở trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một kẻ vô dụng thôi. Ngươi có tài cán gì đế tranh giành những nhiệm vụ này với chúng ta?”
“Ngươi nhận thì thế nào? Chẳng phải vần phải bỏ cuộc chạy về, thậm chí còn suýt mất mạng ở rừng già Huyết Cổt sao?”
“Mất mặt quá đi!’
“Kiêu căng ngạo mạn cũng cần phải có tư cách, ngươi chỉ mới Huyền Võ tầng bốn, lấy đâu ra can đảm nhận hết toàn bộ nhiệm vụ cấp A năm sao vậy?”
“Đồ khốn, ngươi không hề biết ỉinh ngọc nhị phấm quan trọng cỡ nào đối với chúng ta!”
Cả đám nối giận, càng nói càng tức, thái độ cao cao tại thượng, tự cao tự đại lộ rõ trong lời nói.
Cứ như Lảm Nhất nhận nhiệm vụ cấp A năm sao thì dù có chết vạn lần cũng chưa đền hết tội.
Tựa như nhiệm vụ cấp A này vốn thuộc sớ hữu của họ, nếu người khác dám có ý định nhận chúng nghĩa là đại nghịch bất đạo, không biết sống chết.
Giang Phong kiêu căng, thản nhiên bảo: “Lâm sư đệ, để tồn tại trong tông môn này, ngoài thiên phú và tư chất, quan trọng nhất là biết điều. Ngươi không làm được nhiệm vụ cấp A thì đừng nhận bừa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cả Hân Nghiên cũng không thế gánh vác giúp ngươi được đâu!”
Lảm Nhất nhìn đổi phương, bình tĩnh tiếp lời: “Tại sao ta phải đế Hân Nghiên sư tỷ gánh vác giúp ta? Lâm mỗ đã hoàn thành cả bốn nhiệm vụ cấp A năm sao, không thiếu cái nào”.
Xì!
Hắn vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ quái gờ, ngay sau đó vang lẻn một tràng tiếng cười, các nhản tài mười hạng đầu bảng Nhân cũng khòng nhịn được cười.
Ngay cá Diệp Tu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không có cảm xúc gì, cũng không nhịn được phì cười.
“Ngu xuấn!”
Hàn Chính Dương cười lớn: ‘Ta nói này Lâm Nhất, ngươi khoác lác cũng cần phải nhìn xem đối tượng là ai được không nào? Đừng coi chúng ta là người mới đế lừa gạt được không? Ngươi có nhìn thấy chiếc chuông cố nghìn năm trên tầng cao nhất của Công Đức điện không?”
Lâm Nhất quay đầu lại thì thấy một chiếc chuông cổ nghìn năm được đặt tháng đứng trên đỉnh Công Đức điện nguy nga.
Nó lúc ấn lúc hiện trong đám mây mù, nếu không nhìn kĩ sẽ không thế phát hiện ra.
vẻ khinh bỉ thoáng qua trong mat Hàn Chính Dương, hắn ta cười nhạo: “Tà tu trên bảng Đạo Tặc giết người như ngoé, chúng đã làm nhiều việc ác, phạm phải tội ác tày trời, tiếng xấu truyền xa. Những ai có thể giết được đạo tặc đều làm rạng danh cho tông môn, rạng danh Lăng Tiêu Kiếm Các chúng ta. Nếu giết được đạo tặc thì tiếng chuông cổ nghìn năm sẽ vang lên. Nếu ngươi dùng thản phận đệ tử ngoại môn, một mình giết chết đạo tặc thì càng ghê gớm hơn nữa, chiếc chuông này sẽ vang liên tục, ít nhất cũng phải một trăm lần!”
Lúc này tiếng chuông chưa vang lên, nhưng Lâm Nhất lại bảo mình đã hoàn thành bốn nhiệm vụ cấp A năm sao, thế chắng khác nào hắn đang bịa đặt ngay trước mặt họ đề cho người ta cười nhạo.
“Một tẽn Tiếu Kiếm Nô đến từ vùng què héo lánh sao có thể biết được chiếc chuông này?”
Một tiếng “hừ” đây khinh thường vang lên, mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Vương Diềm và sở Hạo Vũ dân theo đám người Liên Minh Quản Tử bước tới.
Sờ Hạo Vũ!
Yêu nghiệt đứng đâu bảng Nhần, không ngờ hắn ta lại cùng Vương Diễm xuất hiện ở quảng trường Công Đức điện.
Đến lúc này, mười người đứng đầu bảng Nhản, từ Trương Liệt hạng cuối cho tới yêu nghiệt hạng nhất đều đã có mặt đầy đủ.
Vương Diềm lạnh lùng nói: “Chiếc chuông này có tên là Phượng Linh, nó được làm từ minh thiết u Huyền, phải rèn mười năm mới thành công. Phượng Linh Vân Tiêu không vang thì thôi, một khi vang thì không chí Lăng Tiêu Kiếm Các, hơn một nửa quận Tân Thiên cũng sẽ nghe thấy tiếng chuông rất lớn”.
Lảm Nhất không đế những lời của Vương Diễm vào tai, nhìn thẳng vào chiếc chuông cố nghìn năm chìm trong mây mù kia.
Hắn hiếu rồi, thảo nào chấp sự áo xanh lại lấy Tièu Vản lệnh của hẳn, thì ra là vậy, hắn lấm bấm: “Tiếng chuông sắp vang lên rồi nhỉ?”
Mặc dù giọng hắn rất nhỏ, nhưng mấy người ở đây lại nghe thấy rõ ràng.
Trong mât họ đều lộ ra vẻ khinh thường, thầm cười khẩy liên tục.
Cứ tường Lâm Nhất cũng là một nhân vật, không ngờ hẳn lại không biết xấu hố như thế, thật ghê tởm.
Vương Diềm lạnh lùng cười nhạo: “Trong một trăm năm qua, số đệ tử ngoại môn có thế làm tiếng chuông này vang lên tận mây xanh vô cùng ít, chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Ngay cả sở sư đệ cũng chưa thế làm được, một tên vô dụng như ngươi lấy đâu ra tự tin ăn nói xằng bậy trước mặt mười người đứng đâu bảng Nhân hả?”
Coong!
Hắn ta vừa dứt lời, một tiếng chuông Phượng Linh Vân Tiêu cổ xưa thong thả vang lên ờ phía trên Công Đức điện.
“Có chuyện gì vậy?”
Vương Diêm hết sức kinh ngạc, không chí có hắn ta, sở Hạo Vũ, Giang Phong, Hàn Chính Dương và những người khác đều sững sờ.
“Đảy là áo giác sao?”