Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 496
Hàn Chính Dương nhìn lên nơi mảy mù lượn lờ phía trên Công Đức điện, ngơ ngác hỏi.
Coong!
Lại thêm một tiếng chuông hùng hồn vang lên, tiếng chuông to rõ tựa như phượng hót vang khắp chín tầng mây, lửa cháy lan ra đồng cỏ, xua tan mây mù trên bầu trời.
Tiếng chuông cổ nghìn năm chứa đựng sự thăng trầm của năm tháng lại xuất hiện, vang vọng khâp dãy núi Lãng Tiêu Kiếm Các.
“Chuyện này… sao có thế?”
Toàn thân Vương Diềm run rẩy, mắt trợn to lên, trong mắt tràn đây khó tin, Phượng Linh Vân Tiêu không vang thì thôi, một khi đã vang ỉên thì ai nấy đều kinh ngạc.
Tiếng chuông này vang lên vì ai?
Trên quảng trường cỏng Đức, từng ánh mắt chấn động đố dồn vào người thiểu niên áo xanh kia.
Chuông cổ nghìn năm, Phượng Linh Vân Tiêu.
Tiếng chuông cố xưa vọng giữa núi rừng, không ngừng vang vọng và truyền đi xa.
Trên quảng trường Công Đức, mười người đầu bảng Nhân và đám đệ tử ngoại môn đều cực kỳ chấn động nhìn Lảm Nhất.
Nếu nói đến biếu cảm đặc sắc nhất, dĩ nhiên là Vương Diềm và Hàn Chính Dương.
Hai người này luôn tỏ ra khỉnh bỉ, chế giều Lảm Nhất không biết lượng sức, ăn nói xằng bậy.
Những lời họ nói vần còn văng váng bên tai, chưa hoàn toàn biến mất.
Tiếng chuông này, chiếc chuông cố được làm từ minh thiết u Huyền, phải mất mười năm mới chế tạo thành còng như Vương Diềm đã nói. Nếu nó không vang thì thỏi, một khi đã vang lên thì ai nấy cũng sẽ kinh ngạc, cá Lăng Tiêu Kiếm Các đều chấn động.
“Sao có thề như vậy được?”
Giang Phong và Diệp Tu vô cùng đau lòng, cảm giác giống như bị mất một miếng thịt.
Nhiệm vụ giết Huyết Phong vốn là của họ, lúc này chiếc chuông cố nghìn năm phải vang lẻn vì họ mới đúng.
Nhưng giờ đây ánh mắt của mọi người đều đố dồn vào Lâm Nhất.
Đoạt hết danh tiếng!
Tiếng chuông vang lên vì ai?
Tiếng chuông vang lên vì Lâm Nhất, cũng như vì những người theo đuổi ước mơ.
Vì sự can đảm của Lâm Nhất, với trái tim nhiệt huyết, hắn đã dám đắc tội cả mười người đứng đầu bảng Nhân.
Hỏi rằng có mấy ai không mơ về cái thời tuổi trẻ bồng bột của mình?
“Đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các, hãy nghe lệnh!”
Ngay lúc mọi người đang sững sờ, có một ông lão xuất hiện bên cạnh chiếc chuông cố nghìn năm phía trên Công Đức điện.
Đó rõ ràng là Điện chủ quyền cao chức trọng của Công Đức điện, ông lão đứng trong mảy xanh, đắm mình dưới ánh nâng vàng rực. Khi tiếng chuông vang lên, bóng dáng của ông ấy trở nên vô cùng cao lớn trong mắt mọi người.
Phịch!
Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Lảm Nhất, đều quỳ xuống, chắp tay chào: “Bái kiến Điện chủ”.
Coong! Coong! Coong!
“Hiện có một đệ tử ngoại môn Lâm Nhất, gia nhập tông môn chưa tới hai năm đã giết được đạo tặc Huyết Phong! Hôm nay Phượng Linh Vân Tiêu vọng kháp dãy núi, vì lí do đó, ta xin thông báo với các đệ tử cúa Kiếm Các. Người tập võ như chúng ta hãy coi đây làm tấm gương, giữ lòng chính trực, chuyên cần tu luyện, coi việc giết tà tu trong thiên hạ là nhiệm vụ của mình để làm rạng danh tông môn, rạng danh Lăng Tiêu Kiếm Các chúng ta!”
Tiếng chuông vẫn không ngừng vang, giọng nóỉ của ông lẫo cùng với tiếng chuông vang vọng khắp dãy núi Lăng Tiêu Kiếm Các, len lỏi vào từng ngóc ngách nhỏ.
“Đệ tử ngoại môn, giết chết đạo tặc Huyết Phong?”
‘Tiếng chuông này đúng thật là vang ỉên vì Lâm Nhất!”
‘Thật khó tin, mấỵ ngày trước còn nghe đồn hắn đã chết trong rừng già Huyết Cốt, hôm nay Phượng Linh Vân Tiêu lại vang vọng khắp dãy núi…”
Không chỉ ở quáng trường Công Đức, cả một trăm linh tám ngọn núi ớ Lăng Tiêu Kiếm Các nghe thấy những lời này, họ đều quỳ xuống cúi lạy, cảm thấy chấn động, trong mắt tràn đầy kỉnh ngạc.
Sau khi ông lão nói xong, tiếng trả lời của các đệ tửtông môn lập tức vang lên, vọng ra khâp núi đồi.
“Chúng ta xin nghe theo lời dặn dò của Điện chủ, coi đây làm tấm gương, giết tà tu trong thiên hạ, làm rạng danh tông môn, rạng danh Lằng Tiêu Kiếm Các của chúng ta!”
Bất luận là ở đâu, tất cả đệ tử tông môn đều đồng loạt đáp lại.
Coong coong coong!
Trong lúc nhất thời, ngoài tiếng chuông cố xưa vang vọng trên bâu trời, cảu nói làm rạng danh tông môn, rạng danh Lăng Tiêu Kiếm Các chúng ta không ngừng vọng khắp Lăng Tiẻu Kiếm Các rộng lớn, giống như những đợt sóng dâng trào, nối tiếp nhau.
Tiếng chuông truyền đi xa, như Vương Diềm đã nói, hơn một nửa quận Tân Thiên cũng có thể nghe thấy tiếng chuông Phượng Linh cố xưa và hùng hõn này, nó oai nghiêm hùng hồn, đỉnh tai nhức óc.
Ở Huyền Thiên Tông, một trong tử đại siêu nhiên tông môn, quận Tân Thiên.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Rất nhiều trướng lão khẽ biến sắc, đồng loạt đứng dậy, đưa mắt nhìn về phương hướng Lăng Tiêu Kiếm Các.
“Phượng Linh Vân Tiêu… Lăng Tiêu Kiếm Các lại có đệ tử giết được tà tu trên bảng Đạo Tặc ư?”
“Chỉ sợ không đơn giản vậy đâu, tiếng chuông đã vang một trăm lần vần chưa ngừng, có lẽ là có đệ tử ngoại môn đã một mình giết được tà tu. Nếu là đệ tử nội tông giết tà tu, trừ phi là tà tu thuộc mười hạng đâu bảng Đạo Tặc, chuông Phượng Linh sẽ chỉ vang tối đa chín lân”.
“Cần phải đi điều tra thêm, đế xem rốt cuộc Lăng Tiêu Kiếm Các đâ xuất hiện thêm yêu nghiệt nào!”
Trên một ngọn núi vâng vé, công tử Lưu Thương trâm tư suy nghĩ, lấm bấm: “Sẻ là ai đây?”
Các đệ tử khác nghe thấy tiếng chuông nãy cũng hết sức kinh ngạc.
Trong Huyền Thiên Tông cũng có một chiếc chuông cố treo giữa mây xanh, nó tẽn là Huyền Long.
Mỗi khi tiếng chuông vang lên ẳt sẽ có người danh chấn Đại Tân.
“Chuông cố Phượng Linh của Lăng Tiêu Kiếm Các vang lên, không biết là vị đệ tử nào đã giết tà tu!”
“Ghê thật, tà tu khá là khó chơi, bọn chúng gian xảo như rắn, rất khó tìm được. Sau khi tìm được cũng không dề giết chết, có một số tên đánh không lại là bỏ chạy ngay”.
“Đúng đó, ngoại trừ một sổ cao thủ thế hệ trước, mấy năm nay chỉ có những người có đẳng cấp như Bát công tử mới có thế giết được đạo tặc”.
“Đạo tặc xảo quyệt, rất khó giết. Đệ tử nội môn giết đạo tặc khó như lên trời, đệ tử ngoại môn thì không cần phải nói”.
“Bộ Trần, sao ngươi không nói gì hết vậy?”
Một nhóm người lắng nghe tiếng chuông, châu đầu ghé tai, nhẹ giọng bàn tán với nhau.
Chỉ có một thanh niên trông hơi lúng túng, cám thấy cay đắng, thanh niên này chính là Bộ Trần, đệ tử Huyền Thièn Tông, người đâ chứng kiến Lảm Nhất giết Huyết Phong ngày hôm đó.
Trong lòng Bộ Trần vô cùng phiền muộn, một lúc lâu sau hân ta mới thở dài: “Cuối cùng tiếng chuông này cũng vang lên…”
Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó hộ tống Huyền Thiên Tông vào rừng già Huyết Cốt, tiếng chuông này vừa vang lên, hắn ta lập tức nhớ lại chuyện đó.
Hắn ta rất xấu hổ về hành động diều võ dương oai ờtrước mặt Lâm Nhất của minh, bảy giờ nghĩ lại thì cảm thấy thật buồn cười.
Không chí Huyền Thiên Tông, Ma Nguyệt Sơn Trang, Hồn Nguyên Môn, Tân Thiên học phủ, thậm chí cả hoàng thất Đại Tân đế quốc cũng nghe thấy tiếng chuông cố Phượng Linh của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Không bao lâu nữa, tên tuổi của Lảm Nhất sẽ truyền ra khắp quận Tân Thiên, sau đó lại truyền đến một trăm quận khác của Đại Tân đế quốc.
Cũng giống như ngày hỏm đó, các võ giả ở quận Thanh Dương đã chấn động khi nhìn thấy Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y.
Đến khi gặp lại Lâm Nhất, họ cũng sẽ tỏ ra mình đã nghe nói tới tên của hán từ lâu.
Tên của người, bóng của cây, sau ngày hôm nay, cuối cùng sẽ không còn ai dám gọi Lâm Nhất hẳn là người vô danh.
Nhưng tiếng chuông này không phải là kết thúc, nó mới chỉ là khởi đầu.
Trên quảng trường Công Đức của Lăng Tiêu Kiếm Các, khi tiếng chuông từ từ biến mất, những người đang quỳ dưới đất chậm rãi đứng lên, vé mặt của đám người Vương Diềm cực kỳ u ám, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Lâm Nhất.
Ngoảnh đầu lại nhìn mới kinh ngạc phát hiện chẳng biết khl nào Lâm Nhất đã lặng lẽ đi đến rìa quảng trường, chỉ đế lại cho mọi người một bóng lưng chồng chất ánh nắng.
“Lảm Nhất, ngươi đứng lại cho ta!”
Mặt Vương Diễm đỏ tới tận mang tai, hắn ta dẫn đám người vội vàng chạy qua.
Một trăm tiếng chuông, mồi tiếng đều như một cái tát không chút nương tay vào mặt hẳn ta.
Hôm nay coi như hắn ta đã mất hết mặt mũi, mấy ngày nữa thôi, chuyện nảy nhất định sẽ trở thành một trò cười lớn.
Không chỉ hắn ta, mười nhân tài đứng đầu bảng Nhân cũng có vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Chuyên gì thế này…
Mười nhản tài đứng đãu bảng Nhản, từ sớ Hạo Vũ tới Trương Liệt, tất cả đều đến đây đế gảy sự với Lảm Nhất.
ít nhất cũng phải khiến Lâm Nhất quỳ xuống xin tha, giết gà doạ khỉ.
Để các đệ tử ngoại môn của Kiếm Các biết được kết cục của kẻ đâc tội mười người đứng đàu bảng Nhân và phá vỡ quỵ tẳc cúa họ.
Nhưng mọi thứ lại ngược lại.
Dù Sở Hạo Vũ tới cũng phải quỳ xuống đất giống Trương Liệt đế nghe Điện chủ Công Đức điện kế về sự tích của Lâm Nhất.
Đừng nói là Vương Diềm, ai cũng khó nuốt trôi được cục tức này.
“Vương sư huynh muốn làm gì? Điện chủ chưa nói rõ à? Lâm mổ không nói dối hay ăn nói xằng bậy. Chuông cố Phượng Linh cũng đã vang lên, ngươi còn muốn sao nữa?”
Lâm Nhất đột nhiên quay phắt ỉạỉ, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn chịu hình phạt tự đâm ba nhát dao, làm gãy tứ chi ư?”
Tên khổn khiếp!