Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 497
Nghe nhắc tới hình phạt tự đảm ba nhát, làm gãy tứ chi, mặt Vương Diềm lập tức biến sâc, sát khí loé qua trong mắt.
Nhưng hắn ta không dám xằng bậy, tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không dám làm bừa.
Hắn ta không muổn chịu đựng nồi đau thấu tim đó thêm một lần nữa, tông tộc Vương Thị cũng không có nhiều linh đan diệu dược để chữa thương cho hân ta.
“Còn các ngươi”.
Lâm Nhất dời mẳt về phía Hàn Chính Dương, Diệp Tu, Giang Phong và những người khác, nhìn lướt qua từng người một: “Các ngươi được nhận nhiệm vụ cấp A năm sao, tại sao Lầm Nhất ta đây không được nhận? Ai cũng có thế bước đi trên con đường này, trước nay linh ngọc nhị phấm không nên do một số người độc chiếm!”
“Nói hay lám!”
Thịch thịch!
Hàng loạt tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy đệ tử Lạc Già Sơn kết bè kết đội, liên tục lao tới từ bốn phương tám hướng, nhìn qua còn đông hơn tất cả mọi người ở quảng trường Công Đức cộng lại.
Hân Nghiên dần đầu, bộ váy dài khó có thế che đi dáng người yêu kiều, diện mạo quyến rũ, tư thái oai hùng, chậm rãi bước tới.
“Xưa nay chưa từng có ai quy định không ai ngoài mười người đầu bảng Nhản được phép nhận nhiệm vụ cấp A năm sao. Chuông cố Phượng Linh đã vang lên, nếu các ngươi không phục thì có thế đi hỏi Điện chủ cho rõ. Nhưng nếu các ngươi ỷ người đông thế mạnh, bát nạt người của Lạc Già Sơn ta, vần chưa có đạo lý này đâu!”
Hân Nghiên nhướng mày, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng.
Tâm mât cô ta lướt qua khiến mọi người chỉ cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí còn có mấy người không nhịn được run lèn.
“Tiếu sư đệ, đi với tỷ tỷ nào”.
Hản Nghiên chí nhẹ nhàng nói một câu đã đưa Lâm Nhất bình an vô sự từ trước mặt Vương Diềm và mười người đầu bảng Nhản rời đi, thậm chí cô ta còn không thèm nhìn Vương Diềm, cá đám giận sôi máu nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Sau trận chiến trên núi Huyết Kỳ, Vương Diềm bị phạt, uy thế của Liên Minh Quân Tử đã xuống dốc không phanh.
Trong Lăng Tiêu Kiếm Các không còn hội Đồng Minh nào có thế cạnh tranh với Lạc Già
Sơn.
Dù đám người này có muốn cũng cần phải về hội Đồng Minh của mình, sau đó triệu tập đủ toàn bộ thành viên mới được.
Nếu không thì chí có thế ngoan ngoãn nhìn Lâm Nhất được Hân Nghiên dần đi.
Dù trong lòng có tức giận đến đâu, họ cũng phải cố gang kìm nén!
“Sở Hạo Vũ, đệ không nói được một câu nào sao?”
Vương Diễm bực bội, hơi bất mãn nhìn sở Hạo Vũ, không ngờ từ đầu tới cuổi cái tên hạng nhất bảng Nhân này không nói câu nào cả.
Nếu hắn ta được dẩn đầu những người thuộc mười hạng đầu báng Nhản khác, ví dụ như mấy người Giang Phong và Diệp Tu, tất nhiên hẳn ta sẽ không cam lòng im lặng.
Tập hợp mười người đâu báng Nhãn, cộng thêm Liên Minh Quản Tử, hoàn toàn có thế đổi đầu với Lạc Già Sơn.
Sao hân ta có thể đế cho Hân Nghiên kiêu ngạo, dần Lâm Nhất đi ngay trước mặt mình được?
“Nói gì cũng vô ích thôi, dù có bẳt hắn quỳ trước mặt huynh thì có ý nghĩa gì?”
Sờ Hạo Vũ hờ hững nhìn Vương Diêm, lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng cuộc chiến đồng minh sẽ có người chết, cứ coi tiếng chuông này như thứ tiền hắn về suối vàng trước đi”.
Răng rắc!
Nói xong, sờ Hạo Vũ đâm mạnh vỏ kiếm trong tay xuống đất.
Trong tiếng nố, vỏ kiếm câm sâu vào đất hai tấc, sau đó có một luồng kiếm ý đáng sợ càn quét bốn phía.
Vết nửt như mạng nhện lập tức lan rộng ra, mọi người ở quảng trường giật nảy mình, vội vàng né tránh.
Sau khi hắn ta đi, lại thèm một tiếng nố vang lèn, bụi đất tung bay, quảng trường rộng lớn trờ nên bừa bộn tan hoang, hoàn toàn thay đối.
Luồng kiếm ý đáng sợ khiến người ta không rét mà run.
Những nhản tài thuộc mười hạng đầu bảng Nhân khác đều ngơ ngác, trong lòng vô cùng chấn động.
Sớ Hạo Vũ nói rất đúng, cuộc chiến đồng minh sẽ có người chết…
Tiếng chuông đã ngừng, Lăng Tiêu Kiếm Các dần trở lại với vẻ yên tĩnh.
Nhưng sóng gió do Lâm Nhất gây nên trong thời gian ngắn sẽ không thể lắng xuông, ân oán giữa hắn và mười hạng đầu bảng Nhân vẫn chưa thực sự kết thúc.
“Cuộc chiến đồng minh?”
Trở lại Lạc Già Sơn, Lâm Nhất và Hân Nghiên nói chuyện riêng, hắn nghe được tin về cuộc chiến đồng minh từ cô ta.
“Đúng, hai tháng nữa cuộc chiến đồng minh của Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ bắt đầu, tông môn sẽ dựa theo thứ hạng để trao thưởng. Ba hạng đầu không cần phải tranh, nhưng không vào được mười hạng đầu thì sẽ hơi phiền phức”.
Đôi mắt Hân Nghiên chuyển động, cô ta khẽ mỉm cười, giải thích với Lâm Nhất.
“Nếu đã tranh thì sao không tranh hạng nhất, thậm chí đến ba hạng đầu cũng không tranh?”
Lâm Nhất hơi khó hiểu hỏi.
Hân Nghiên cười khổ, trầm ngâm trả lời: “Cuộc chiến đồng minh thực chất là chiến tranh của đệ tử ngoại môn, nói thẳng ra là trận chiến của mười người đứng đầu bảng Nhân. Nhưng mười người đứng đầu bảng Nhân này bướng bỉnh, không thích bị trói buộc, những người tham gia đều là đồng minh ưu tú rất nhỏ rất nhỏ. Ví dụ như Liên Minh Cô Tinh, Liên Minh Tu La, tất cả cũng không quá mười người”.
Ngừng một chút, Hân Nghiên lại nói: “Cho dù là Vương Diễm cũng không có cách nào kéo những người này vào đồng minh của mình, trước đó hắn đã đích thân đến mời Sở Hạo Vũ ba lần, Sở Hạo Vũ vẫn chưa đồng ý…”
Những người này đúng là kiêu ngạo, đến Vương Diễm mà cũng không nể mặt.
“Sở Hạo Vũ rất mạnh sao?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lúc trước ở quảng trường Công Đức, người đứng cạnh Vương Diễm hình như chính là Sở Hạo Vũ.
Không như mười hạng đầu bảng Nhân khác, người này như rắn độc, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Toàn thân hắn ta có một luồng khí tức khó lường khiến người khác khó mà đoán được.
“Rất mạnh!”
Ý cười trên mặt Hân Nghiên mất dần, cô ta suy tư: “Hai năm trước hắn ta từng giao đấu với Bạch Lê Hiên, chỉ thua đối phương một chiêu nên không vào được bảng Địa. Chính vì vậy, khi chờ Bạch Lê Hiên xuất quan, thực lực của hắn ta đã vô cùng đáng sợ. Nếu không Vương Diễm cũng không coi trọng hắn ta đến vậy”.
Bạch Lê Hiên, cái tên này được coi là truyền kỳ ở Lăng Tiêu Kiếm Các.
Hắn ta nhập môn chưa đến nửa năm đã lấy tu vi Tiên Thiên thất khiếu tung hoành ngoại môn, sau đó tiến đến bảng Địa, đánh bại rất nhiều cao thủ.
Hắn ta là người duy nhất đứng trong bảng Địa với tu vi cảnh giới Tiên Thiên trong ba trăm năm nay.
Tính tình người này kiêu ngạo, giống như chuông cổ Phượng Linh sừng sững giữa trời vậy, có thể chịu được cô đơn, giữ lấy lòng mình.
Dừng ở cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu cả một năm, bây giờ hắn ta vẫn đang bế quan.
Chỉ để phá vỡ gông cùm xiềng xích, đạt đến Thánh thể Tiên Thiên trong truyền thuyết!
Nhãn giới của hắn ta rất cao, mục tiêu cũng cao cả, từ rất lâu trước đây hắn ta đã nói muốn làm người đứng đầu Đại Tần đế quốc, giẫm tám công tử Đế Đô dưới chân!
Năm đó Sở Hạo Vũ tranh giành bảng Địa với hắn ta chỉ thua một chiêu.
Cùng là kẻ tàn nhẫn, Bạch Lê Hiên không xuất quan, hắn ta sẽ không vào bảng Địa. Ý chí kiên định đến đáng sợ.
“Bạch Lê Hiên vẫn chưa xuất quan sao?”
Nhắc tới Bạch Lê Hiên, trong đầu Lâm Nhất lại nhớ đến một số chuyện.
Ở khu di tích thượng cổ Thanh Dương Giới, vì Nguyệt Vì Vì mà hắn với hắn ta nảy sinh xung đột, thậm chí còn suýt chết trong tay đối phương.
Tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, Lâm Nhất không chọn nơi khác mà chỉ chọn Lăng Tiêu Kiếm Các.
Chính vì Bạch Lê Hiên, hắn không muốn sống trong nỗi sợ hãi và cái bóng của người này, nên đã lựa chọn cách đối đầu trực diện.
Nhưng không ngờ hắn nhập môn nửa năm, đối phương vẫn đang bế quan.
“Chưa. Với tính của hắn thì cả đời không xuất quan, hoặc khi xuất quan thì chắc chắn đã đạt đến Thánh thể Tiên Thiên”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hân Nghiên thoáng qua vẻ thận trọng hiếm gặp.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, trầm giọng đáp: “Sư tỷ giao đấu với người này chưa?”
“Năm đó sau khi hắn lấy Tiên Thiên thất khiếu lọt vào bảng Địa thì liên tục tìm người để khiêu chiến, liên tục giành chiến thắng, cuối cùng bại trong tay ta. Trận chiến đó để lại ấn tượng rất sâu trong lòng ta, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh giới Tiên Thiên lại có thể có thực lực đáng sợ đến vậy”.
Nhớ lại chuyện cũ năm đó, Hân Nghiên gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Còn có chuyện này?
Lâm Nhất không ngờ Hân Nghiên sư tỷ và Bạch Lê Hiên đã từng giao đấu.
“Hình như tiểu sư đệ rất có hứng thú với Bạch Lê Hiên nhỉ?”
Hân Nghiên nghiêng đầu, mặt đẹp như hoa câu hồn đoạt phách, nở nụ cười nhìn Lâm Nhất.
“Cũng bình thường thôi”.
Lòng Lâm Nhất lay động, dù hắn kiên định nhưng trước sức hấp dẫn của Hân Nghiên sư tỷ, hắn vẫn thấy áp lực như núi.
Thấy Lâm Nhất lúng túng, Hân Nghiên bật cười, khẽ nói: “Không trêu ngươi nữa, cuộc chiến đồng minh lần này ta vốn định để ngươi tham gia, nhưng lần này Phượng Linh đã kêu, gây ra động tĩnh quá lớn. Nếu ngươi tham gia thì mười hạng đầu bảng Nhân chắc chắn sẽ nhằm vào ngươi. Trong cuộc chiến đồng minh, phân thắng bại cũng là quyết định sinh tử. Hằng năm có không ít đệ tử chết trong cuộc chiến này, có thể gọi là trận đấu Tu La”.
“Cụ thể thế nào tiểu sư đệ tự cân nhắc, với thiên phú của ngươi không cần phải mạo hiểm. Phần thưởng trong cuộc chiến đồng minh cũng chưa chắc đã nhiều hơn thu hoạch lần này của ngươi”.
Một nghìn ba trăm viên linh ngọc nhị phẩm, lần này Lâm Nhất đã gom hết số linh ngọc nhị phẩm vốn để chia cho mấy người về tay mình.