Đổi Anh Lấy Tự Do - Chương 4
20
Tin tức Phó Tư Hàn chia tay với Tô Uyển Ninh lan truyền khắp nơi chỉ sau một đêm.
Nhất là khi truyền thông biết được rằng anh ta chưa hề ly hôn.
Truyền thông toàn quốc rộ lên làn sóng chỉ trích Tô Uyển Ninh.
Rất nhiều người không nhịn được đã tìm đến tận nơi chất vấn:
“Làm kẻ thứ ba vui lắm à?
“Năm mười tám tuổi thì bỏ rơi người ta mà chạy mất, chơi chán rồi quay lại đòi người ta gánh trách nhiệm, không thấy ghê tởm à?”
“Còn tự xưng là ‘bông hoa nhỏ trong sáng’, đi khắp nơi làm từ thiện dựng hình tượng, tôi nhổ vào, biến khỏi đất nước này đi!”
Hình tượng cao quý, lạnh lùng của Tô Uyển Ninh hoàn toàn sụp đổ.
Những năm qua, cô ta dùng hoạt động từ thiện để xây dựng thương hiệu cá nhân, kéo theo cả sự phát triển của công ty.
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả đối tác đồng loạt chấm dứt hợp đồng.
Thậm chí có vài bên đứng sau là nhà họ Phó, dùng thủ đoạn bẩn để bôi xấu sản phẩm của công ty cô ta, còn đâm đơn kiện đòi bồi thường.
Đối mặt với nguy cơ phá sản.
Cô ta tìm gặp Phó Tư Hàn nhiều lần.
Nhưng đều bị anh ta phũ phàng từ chối ngoài cửa.
Khi nghe tin ấy, lòng tôi rất bình tĩnh.
Tôi chẳng thấy bất ngờ chút nào.
Phó Tư Hàn vốn là loại người như thế.
Anh ta có thể không làm gì cả, nhưng sự không hành động của anh, chính là điều tàn nhẫn nhất.
Hồi đó với tôi là như vậy.
Giờ với Tô Uyển Ninh, cũng chẳng khác gì.
21
Ngày làm thủ tục ly hôn với Phó Tư Hàn.
Trời nắng đẹp.
Anh mặc vest thẳng thớm, phong thái rạng ngời.
Trông hệt như lần đầu tôi gặp anh.
Anh tuấn, kiêu hãnh.
Lúc ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng thì có thể làm tan chảy trái tim băng giá ấy.
Chỉ cần yêu đủ nhiều, sẽ được đáp lại.
“Anh chỉ phạm sai lầm mà người đàn ông nào trên thế gian này cũng phạm thôi.” – Thấy tôi bước tới, mắt Phó Tư Hàn đỏ hoe, vội vàng giải thích:
“Hôm đó, Uyển Ninh lâu lắm mới trở về, cô ấy đột nhiên hôn anh rất nhiệt tình… em bảo anh từ chối thế nào được?”
Anh ta sốt sắng nắm lấy tay tôi:
“Bây giờ tốt rồi.
“Em cũng có đàn ông khác… cũng phản bội lại hôn nhân… Vậy thì hãy quên hết quá khứ, bắt đầu lại từ đầu với anh…”
Tôi nhìn gương mặt ấy của Phó Tư Hàn, chỉ cảm thấy lạ lẫm.
Và buồn nôn.
Tôi lùi lại một bước, nắm lấy tay Tiểu Mãn, bảo vệ con bé phía sau mình:
“Phó Tư Hàn, khi anh nói ra câu ‘Không muốn sống thì đi chết’, thì chúng ta đã kết thúc rồi.
“Tất cả tình yêu đó, đã dần cạn kiệt khi anh nhiều lần làm ngơ để cả công ty bắt nạt tôi.”
“Nhưng… gã Tần Diễn đó chỉ là một nhân viên quèn, có thể cho em được gì?” – Phó Tư Hàn hạ giọng van nài – “Anh ta không thể cho con một cuộc sống tốt hơn đâu.
“Chỉ cần em quay về bên anh, anh sẽ coi con em như con ruột, không khác gì…”
Có lẽ vẻ mặt tôi khi ấy quá lạnh lẽo.
Phó Tư Hàn như bị tổn thương, loạng choạng một bước, định quỳ xuống.
Anh ta muốn nhân lúc tôi còn chưa thốt ra lời từ chối, lại giở chiêu trò mặc cả thêm một lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó— chiếc xe đang đỗ ven đường bất ngờ nổ máy.
Tăng tốc.
Nhắm thẳng vào tôi và Tiểu Mãn, lao tới như điên!
Tôi ôm chặt lấy con, không kịp né tránh.
Chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tô Uyển Ninh— “Chết đi!”
Rầm!
Ngay trước đầu xe đang lao vun vút.
Máu tươi bắn tung tóe trong nháy mắt.
22
Tôi ôm chặt lấy đầu Tiểu Mãn, bịt kín mắt con.
Cả người run rẩy, nhưng không dám buông tay.
Tô Uyển Ninh loạng choạng bước xuống xe, nhìn Phó Tư Hàn với ánh mắt không thể tin nổi:
“Tại sao?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Toàn thân run lẩy bẩy.
Cô ta ngồi sụp xuống đất, định đưa tay kiểm tra hơi thở của Phó Tư Hàn, nhưng lại sợ hãi rụt tay về.
Vài giây sau, Tô Uyển Ninh như cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí, ngồi bệt trên đất, ôm đầu gối khóc nức nở:
“Tôi không tin… Phó Tư Hàn, anh dậy nói với tôi đi, người anh yêu nhất rõ ràng là tôi mà…
“Đáng ra… người anh yêu nhất phải là tôi chứ…
“Vậy tại sao… anh lại lạnh lùng để tôi bị mắng chửi, để tôi phá sản mà không hề lên tiếng?”
Tôi nhìn thấy xe cảnh sát rẽ vào đầu phố, cuối cùng cũng thở phào.
Cho đến khi Tô Uyển Ninh bị áp giải lên xe cảnh sát, vẫn điên loạn giãy giụa:
“Là Giản Khê giết người! Chính cô ta!
“Nếu không có cô ta, Phó Tư Hàn sẽ yêu tôi cả đời!”
Tôi không liếc cô ta lấy một cái.
Chỉ nắm tay Tiểu Mãn, quay sang nói với cảnh sát:
“Nhân lúc này, tôi muốn làm xét nghiệm huyết thống giữa Phó Tư Hàn và con gái tôi.”
Tôi lặng lẽ xé nát tờ thỏa thuận ly hôn đã giữ gìn bao lâu, ánh mắt bình thản:
“Người đã khuất, hãy để yên.
“Tôi chỉ sợ sau này… sẽ có chuyện rắc rối không đáng có.”
23
Ngày Tô Uyển Ninh bị tuyên án, cũng chính là ngày tổ chức tang lễ của Phó Tư Hàn.
Với tư cách là vợ hợp pháp của anh ta, tôi tự mình lo liệu mọi chuyện.
Ai cũng khen tôi là một người phụ nữ có tình có nghĩa.
Dù Phó Tư Hàn đã phản bội hôn nhân, ngoại tình với Tô Uyển Ninh, mua cho cô ta không biết bao nhiêu đồ xa xỉ.
Tôi vẫn lặng lẽ yêu anh ta, sinh cho anh một đứa con duy nhất.
Lặng lẽ nuôi con khôn lớn.
Không oán không trách.
Tôi lặng lẽ nhận lấy tất cả sự thương hại từ mọi người.
Đứng trước linh đường.
Cúi đầu, thân thể run rẩy.
Ai cũng nghĩ tôi vì quá đau lòng mà khóc thành như vậy.
Thực ra…
Là tôi quá xúc động.
Nghĩ đến sau này sẽ cùng Tiểu Mãn thừa kế khối tài sản hàng tỷ, còn nắm giữ cổ phần công ty, tôi không thể kìm được bản thân.
Những năm qua, tôi đã hiểu rõ một điều—quyền lực và tiền bạc quan trọng đến mức nào.
Cho nên.
Cho đến khi tang lễ kết thúc.
Tôi cũng không ngẩng đầu lên lần nào.
Khi tôi dẫn Tiểu Mãn chuyển về Phó gia ngay trong đêm, con bé ngồi bên cạnh, tò mò hỏi tôi:
“Mẹ ơi…
“Sao sau này con phải đổi sang họ Phó vậy mẹ?”
Con bé mím môi, ánh mắt vừa ngây thơ vừa đáng yêu:
“Nhưng mẹ đâu có họ Phó, con thích mẹ nhất cơ mà~”
Tôi xoa đầu con bé, mỉm cười, không biết nên giải thích thế nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Trong lòng cảm thán— Đời người vô thường.
Không ai biết hạnh phúc sẽ đến lúc nào.
Chỉ biết rằng, thứ đã mất thì cứ để mất.
Chim bay đi rồi, thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.
[Phó Tư Hàn – Phiên ngoại]
Tôi chết quá đột ngột.
Quá nhiều điều tiếc nuối, khiến linh hồn tôi mãi không thể tan biến.
Tôi đứng nhìn Giản Khê, ngày nào cũng chìm trong hối hận.
Tại sao chỉ vì một chút cám dỗ, tôi lại để mất cô ấy?
Tại sao vì cái gọi là tự tôn, mà không thể cúi đầu cầu xin cô ấy quay về?
Suốt năm năm trời, rõ ràng tôi cũng rất nhớ cô ấy.
Nhưng tôi luôn nghĩ, Giản Khê sẽ không rời xa tôi.
Cô ấy nhất định sẽ đến tìm tôi.
Ngay cả chút bất an hiếm hoi, khi có Tô Uyển Ninh bên cạnh, tôi cũng bỏ qua.
Tôi lang thang rất lâu.
Mới dần hiểu ra—Tiểu Mãn là con gái tôi!
Tôi sung sướng vô cùng.
Tôi nghĩ, ít ra mình không chết uổng.
Bằng chứng là Giản Khê vẫn còn yêu tôi.
Nhưng rồi tôi dần không thấy vui nổi nữa.
Vì Giản Khê dường như đã biến thành một con người khác.
Cô ấy không còn rụt rè, yếu đuối như xưa.
Mà là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, vững vàng ngồi vào ghế tổng giám đốc tập đoàn.
Dù là bố mẹ già nhà họ Phó ra mặt ép buộc, dụ dỗ, cô ấy vẫn không dao động.
Thậm chí sau khi nắm quyền lực, cô ấy còn dốc toàn lực thâu tóm nhà họ Giản.
Thật ra, có nhiều thứ cô ấy không hề giỏi.
Nhưng cô ấy đã dốc hết sức để học.
Đã từng mấy lần, trong các bữa tiệc xã giao, vì phải uống rượu để lấy lòng cổ đông, suýt chút nữa nôn ra máu.
Người đàn ông tên Tần Diễn ấy từng đến tìm Giản Khê vài lần.
Nhưng đều bị cô ấy từ chối thẳng thừng.
Khi đó, cô ấy đứng trên tầng cao văn phòng, giọng nói bình tĩnh:
“Chúng ta đã thỏa thuận từ đầu rồi, chỉ là đóng kịch vì con của mỗi người.
“Anh chỉ đang bù đắp cho con gái tôi phần tình cha thiếu vắng. Ngược lại, tôi cũng rất nghiêm túc với Tiểu Thạch, thật lòng coi nó như con ruột.”
“Nhưng giờ đây, tất cả đã kết thúc rồi, đúng không?”
Tôi còn chưa kịp mừng rỡ.
Thì phát hiện Giản Khê đang dùng tiền để bao nuôi một nam minh tinh trẻ tuổi, đẹp trai.
Ban đêm, cô ấy thả mình trong hoan lạc.
Ban ngày, vẫn là người mẹ hoàn hảo, người phụ nữ thành công.
Từ oán hận cuồng dại ban đầu, tôi dần trở nên tê dại.
Trước khi tia hồn cuối cùng tan biến, tôi nghĩ— Nếu năm đó, sau khi kết hôn tôi biết trân trọng Giản Khê, mọi chuyện liệu có khác?
Nếu năm đó…
(Hết)