Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Khương Tuyết Nhu ( Truyện Full) - Chương 2983
“Tiết Nhạc Hồng định làm gì?” Quý Tử Uyên lạnh lùng hỏi, “Anh ta còn chưa bị bắt?”
Bùi Thao nở nụ cười, “Quý tổng, có thể cháu không biết, Tiết Nhạc Hồng uống thuốc đã mấy năm nay.”
Ông chỉ vào đầu của mình, “Càng đánh nhau, càng trở nên bất bình thường. Anh ta bốc đồng, cáu kỉnh và điên rồ, người như vậy rất liều lĩnh.”
“Chính chú nói cho anh ta biết là Nguyễn Nhan làm sao?” Trong đáy mắt Quý Tử Uyên lóe lên một tia hắc ám.
“Đương nhiên.” Bùi Thao có chút đắc ý, ông còn tưởng rằng Quý Tử Uyên sẽ cảm ơn mình.( sắp chết rồi còn mơ mộng🤣🤣)
Quý Tử Uyên thay đổi tư thế ngồi, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, “Chú Bùi, tôi cần nói chuyện riêng với chú vài câu.”
Bùi Thao hai mắt sáng lên.
Quý Trạch Hào bất mãn nói: “Có cái gì không thể nói trước mặt cha sao.”
“Nhiều lời.” Quý Tử Uyên đứng lên rất thô lỗ bước lên lầu.
“Trạch Hào, thứ lỗi tôi không nói chuyện với ông nữa.” Bùi Thao đi theo Quý Tử Uyên vào phòng làm việc trên lầu, vẻ mặt phiền muộn.
Quý Tử Uyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, hất ngược ổ khóa xuống.
“Tử Uyên, cái này không cần khóa lại.” Bùi Thao trong lòng rên rỉ, có linh cảm không tốt.
“Tôi muốn đánh nhau.” Quý Tử Uyên xoay người bỏ thuốc lá vào gạt tàn trên bàn, “Lỡ một lúc nữa cha mẹ tôi vào cứu chú thì sao.”
“Hả?” Bùi Thao nhất thời nghĩ đến mình bên tai có ảo giác.
Cho đến khi… .
“Bang” một cái thật mạnh vào ngực ông.
“Tôi đã muốn đánh ông từ lâu rồi.” Quý Tử Uyên hung ác đá người đàn ông ngã xuống đất, sau đó giẫm lên lưng Bùi Thao, “Ngay cả một ngón tay cô ấy tôi cũng không dám chạm vào nhưng mà ông hết lần này tới lần khác hại cô ấy. Đầu tiên là tìm người giở thủ đoạn trên xe của cô ấy, bây giờ thì lại xúi giục Tiết Nhạc Hồng đối phó cô ấy, lại còn muốn lợi dụng tôi, Bùi Thao, ông đến cửa rồi tôi không dạy cho ông một bài học thì tôi không phải họ Quý.”
Bùi Thao đột nhiên sững sờ.
Anh ấy nói gì.
Ông hiểu từng từ, nhưng kết hợp nó lại ông không thể tin được.
“Quý Tử Uyên, cậu thích Nguyễn Nhan sao?”
Ông ấy đã thốt lên sự thật một cách khó mà tin nổi.
“Không, tôi không thích cô ấy, tôi yêu cô ấy.” Quý Tử Uyên túm Bùi Thao lên, trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được sự thù địch, “Nếu không phải vì Nguyễn Nhan không muốn nhìn thấy tôi ra tay thì Bùi gia các người sớm đã bị tôi đạp đổ 10.000 lần rồi. Tôi cũng không ngại nói với ông rằng tôi đã ở đó vào đêm con trai ông bị nhiễm AIDS, tôi chính là người đã xóa tất cả video trong khách sạn.”
Bùi Thao suýt nữa nôn ra một ngụm máu, không ngờ Quý Tử Uyên là đồng phạm với Nguyễn Nhan.
Mà ông ấy còn đến tận cửa để nhờ giúp đỡ.
Lúc này, ông cảm thấy kinh hoàng.
Quý Tử Uyên lại đá mạnh vào háng ông.
Bùi Thao đau đớn hét lên, ông chống cự yếu ớt, ông không phải là đối thủ Quý Tử Uyên.
“Quý Tử Uyên, con làm gì trong đó.”
Quý Trạch Hào cố gắng gõ cửa, đạp cửa.
Quý Tử Uyên đá Bùi Thao xuống đất tỏ vẻ như không nghe thấy, “Tôi thấy cha con ông không vừa mắt, muốn trả thù tôi thì cứ tự nhiên tới, nhưng nếu Nguyễn Nhan bị Tiết Nhạc Hồng làm bị thương, tôi cũng sẽ không để cho Bùi gia của ông tốt hơn chút nào.”
Anh ấy nói xong liền xoay người đi mở cửa.
Quý Trạch Hào thấy Bùi Thao bị đánh đến sắc mặt tái nhợt, tức giận tát vào mặt Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên nắm lấy, lạnh lùng hất tay Quý Trạch Hào ra, sải bước rời đi.
“Quý Tử Uyên, dừng lại cho cha.” Quý Trạch Hào rống lên.
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy người của Bùi gia bước vào nhà.” Sau khi Quý Tử Uyên cảnh cáo, lạnh lùng rời đi.