Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Khương Tuyết Nhu ( Truyện Full) - Chương 2987
Xung quanh thật hỗn loạn.
Ai đó đang la hét.
Ai đó đang giúp cứu người.
Ai đó đang liều lĩnh cố giữ chiếc xe Audi, kẻo chiếc xe ọp ẹp rơi xuống sông.
Nhạc Tiếu Nhi mơ hồ nhớ ra cô là người đầu tiên được cứu.
Mọi thứ sau đó thật mờ ảo.
Cô nghe thấy một số giọng nói yếu ớt trong đầu.
“Đó không phải là ngôi sao nổi tiếng Nguyễn Nhan sao.”
“Có vẻ như vậy.”
“Chiếc Land Rover đó dường như đang muốn truy sát cô ấy.”
“Nào, anh chàng trong chiếc xe thể thao có vẻ bị thương nặng.”( thôi bị thương nặng mà ôm đc mỹ nhân tui cũng chịu)
“Người lái xe Land Rover giống như bị tâm thần.”
Sau đó, không có nghe thấy được gì.
“Tích tắc.”
Nhạc Tiếu Nhi dần dần tỉnh lại bởi tiếng âm thanh dụng cụ
Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh VIP.
“ Tiếu Nhi, em tỉnh rồi.” Chu Minh Lễ vẻ mặt lo lắng cùng thần kinh căng thẳng ở trước mặt.
“ Tiếu Nhi, cậu có cảm thấy khó chịu không?” Khương Tuyết Nhu cũng vội vàng chạy tới.
“ Tiếu Nhi, cậu còn nhớ tớ không, tớ là Minh Kiều, cậu không mất trí nhớ chứ, sẽ không quên tớ chứ.” Giọng nói của Lâm Minh Kiều cũng lo lắng vang lên bên tai.
“Tớ không mất trí nhớ.” Nhạc Tiếu Nhi khó khăn kéo môi dưới, “Tớ chỉ cảm thấy buồn nôn.”
“Đó là di chứng do chấn động gây ra.” Chu Minh Lễ thở phào nhẹ nhõm, “Lúc đưa đến bệnh viện, em chảy rất nhiều máu khiến tôi sợ chết khiếp, cũng may chỉ là chấn động nhẹ và một số vết thương ngoài da. ”
“Ồ.”
Nhạc Tiếu Nhi chớp chớp mắt, rất cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nói: “Đúng rồi, tại sao tôi lại ở bệnh viện, tôi nhớ sau khi tan sở tôi đi siêu thị.”
Khương Tuyết Nhu, Chu Minh Lễ, Lâm Minh Kiều vội vàng nhìn nhau, một lúc sau, Khương Tuyết Nhu mới mơ hồ nói: “Đúng vậy, lúc xe cô đang qua cầu vượt sông thì bị xe của Tiết Nhạc Hồng tông vào, xe cô suýt bị hất văng xuống sông, nhưng rất may có người tốt bụng trên đường đã cứu cô.”
“Tiết Nhạc Hồng?”
Nhạc Tiếu Nhi đầu óc hơi đau, thật lâu sau mới nhớ ra được Tiết Nhạc Hồng là ai, bị thần kinh, “Anh ta bị bắt rồi sao?”
“Ừm, bị bắt rồi.” Khương Tuyết Nhu thì thào nói, “Trước tiên là cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, ăn chút cháo đi, vừa tỉnh lại đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhạc Tiếu Nhi nhất thời đau đầu, mệt mỏi gật đầu, nhẹ “ừm” một tiếng.
Chu Minh Lễ nhanh chóng cầm lấy tô cháo gà, cẩn thận đút vào.
Nhạc Tiếu Nhi ăn năm sáu ngụm, cô ăn không ngon, đầu rất khó chịu, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Minh Kiều kéo Khương Tuyết Nhu ra sau khi thấy cô đã ngủ, “Sao vừa rồi cậu không nói sự thật cho cô ấy.”
“Cô ấy hiện tại không được khỏe, tôi càng nói cho cô ấy thì cô ấy sẽ càng nghĩ, điều này không tốt cho sự phục hồi của não.” Khương Tuyết Nhu thở dài, “Hơn nữa, sau khi biết sự thật thì cô ấy sẽ nghĩ gì, tôi thật sự hy vọng Tiếu Nhi sẽ quên đi quá khứ kia càng sớm càng tốt, báo thù thì cũng đã báo, cô ấy nên bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, càng gần người đó, cô ấy sẽ càng sống trong ký ức.”
“Nhưng có người quay rất nhiều video trên mạng, cô ấy sớm muộn cũng sẽ xem được.” Lâm Minh Kiều phức tạp nói.
“Nói với cô ấy.”
Phía sau, Chu Minh Lễ đột nhiên truyền đến giọng nói.
Khương Tuyết Nhu giật mình, “Anh không sợ sao.”
“Tôi sợ, nhưng tôi không muốn thắng theo cách này.” Chu Minh Lễ dưới lông mày anh hùng, đôi mắt như sao nhìn thẳng và buồn bã, “Nếu lúc đó là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Đúng vậy, chỉ là tôi đã đến đó quá muộn, nếu một ngày Tiếu Nhi ở bên tôi, tôi hy vọng cô ấy cam tâm tình nguyện, hơn nữa dù có thua tôi cũng sẽ thua một cách quang minh lỗi lạc.”