Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Khương Tuyết Nhu ( Truyện Full) - Chương 3006
Trần Lôi trò chuyện với Chu mẫu một lúc rồi mới tiễn bà ấy đi.
Sau khi trở về, bà nhìn con gái nói: “Con… dì Chu … đang muốn ám chỉ điều gì đó?”
“Cái này còn phải nói sao, ngay cả mẹ cũng nghe ra được.” Nhạc Tiếu Nhi cười nhẹ.
“Đừng trách dì Chu.” Trần Lôi thở dài, “Nếu mẹ là bà ấy, có lẽ mẹ cũng sẽ nghĩ như bà ấy. Cha mẹ nào mà không muốn con mình có công danh, chức nghiệp cao hơn, hàng xóm luôn nói gia đình họ có một người con ngoan, sau này nhất định sẽ trở thành quan chức cấp cao, trong các dịp lễ, các đồng chí lãnh đạo thành phố và quận sẽ đến thăm nhà dì Chu và chú Chu rồi nhắc đến Minh Lễ, sau đó là cười đến nhăn hết cả khuôn mặt. ”
Nhạc Tiếu Nhi buồn cười, “Con không trách, con hiểu được.”
“Cái đó… .”
“Nếu Minh Lễ có thể gặp được cô gái thích hợp, con sẽ dành những lời chúc tốt đẹp nhất.”
Từ trước đến nay, Chu Minh Lễ đối xử tốt với cô và giúp đỡ cô rất nhiều khiến cô cảm thấy có lỗi trong lòng.
Cô nghĩ về việc có một mối quan hệ tốt với anh ta khi cô khỏi bệnh.
Nhưng mà, vừa rồi nghe Chu mẫu nói Chu Minh Lễ hẹn hò coi mắt, trong lòng cô thoáng nhẹ nhõm một chút.
“Con thật sự… chưa từng thích Minh Lễ sao?” Trần Lôi ngập ngừng hỏi.
“Mẹ, dì Chu nói đúng, chúng con không cùng thế giới, con là người của công chúng, luôn vướng vào scandal. Anh ấy cưới con, chuyện này cũng sẽ bị bàn tán, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh ấy.”
Trần Lôi gật đầu, “Vậy chúng ta cũng không thể chậm trễ người khác, để dì Chu không có ý kiến với chúng ta, dù sao cũng là hàng xóm.”
Buổi chiều tất cả đều có kết quả, Nhạc Tiếu Nhi sức khỏe ổn định có thể xuất viện.
Khi Lâm Minh Kiều tới giúp, cô chỉ vào thứ mà Chu mẫu đã gửi đến, giải thích sự tình.
“Tớ không lấy được.” Lâm Minh Kiều vội nói, “Thành Duệ nói với tớ những thứ này nhất định không được nhận. Thường ngày có nhiều người cho tớ những thứ có giá trị hơn, nhưng tớ không dám động vào.”
Nhạc Tiếu Nhi cũng đoán được, không khỏi miễn cưỡng, “Sau này tớ sẽ bảo Chu Minh Lễ lấy lại, đây là ý của mẹ anh ấy, đoán chừng chính anh ấy cũng không biết.”
“Tớ đã nói anh ấy và Thanh Duệ là bạn bè, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy.” Lâm Minh Kiều cau mày, “Dì ấy làm như vậy là muốn gây khó dễ cho tớ và cậu.”
“Cha mẹ muốn giúp đỡ con cái của họ thật nhiều là điều bình thường.”
Lâm Minh Kiều nhớ tới hôm qua gặp mẹ Chu Minh Lễ, sau khi biết cô là bạn gái của Tống Thành Duệ liền có ánh mắt nịnh nọt, cô nhíu mày có chút khó chịu, “Tớ không thích mẹ anh ấy lắm, không phải người cùng thế giới, thành thật mà nói, trước đây tớ ủng hộ cậu với Chu Minh Lễ, nhưng tớ đoán được cậu và mẹ anh ấy có thể không hợp nhau, nếu là Nguyễn Nhan thật thì có thể không sao, nhưng cậu không phải. ”
“Mẹ cô ấy cũng ám chỉ rằng không muốn tớ ở cùng Chu Minh Lễ.” Nhạc Tiếu Nhi nhún vai, “Sau này tớ sẽ làm bạn với anh ấy.”
“Cậu suy nghĩ thoáng như vậy, xem ra cậu thật sự không có tình cảm nam nữ đối với anh ấy, cũng không liên quan gì đến bệnh tình của cậu.” Lâm Minh Kiều xúc động nói.
Nhạc Tiếu Nhi mím môi âm thầm.
Chuyện này, không cần Lâm Minh Kiều nhắc nhở, chính cô ấy cũng đã nhận ra rồi.