Đưa cơ trưởng về làm vị hôn thê - Chương 146
Nghe anh nói vậy cô hơi rùng mình. Chỉ một lằn như vậy thôi cũng đã đủ đế cô bại liệt rồi, thêm nữa chác cô phải ngồi xe lăn mất. Anh nhìn mặt cô mỉm cười rồi xoa nhẹ mái tóc cô.
-“Ngốc ạ, anh muốn có con nhưng vợ anh không khoẻ rồi nên anh không dám làm gì đâu. Đế vợ có sức mới nằm trên được chứ”
-“H-hả..M
-“Anh thích xem em cưỡi ngựa nên phải chăm sóc cho em hồi sức mới được”
Cô đỏ mặt, cô nghĩ chẳng lẽ tối hôm qua là cô đã nằm trên sao! Thật không thế nghĩ đến cảnh đó. Nghe đến từ cưỡi ngựa thôi đã ám muội rồi.
Thế là cả ngày hôm đó anh chỉ chăm chăm đế ý đến vợ mình. Không cho cô cử động mạnh, không cho cô bước xuống giường vì sợ cô đau, buồn vệ sinh cũng chính anh là người đưa cô đi. Anh chăm vợ tỉ mỉ đến nồi người hầu trong nhà không có cửa chạm vào người cô.
-“Em biết khõng! Lúc em ghen đáng yêu lắm đó”
Anh ghé sát vào tai của cô thì thầm.
-“A-ai thèm ghen chứ”
-“Thật không ghen, được”
Thấy anh quay lưng rời đi thì cô vội nắm lấy tay anh. -“Anh không được đi”
-“Em có ghen đâu mà quan tâm anh”
-“Có…có, anh đừng đi mà”
Anh chỉ doạ cô vợ nhỏ bé của mình có chút xíu thôi mà có vẻ làm cô sợ rồi. Cô vần níu tay anh không buông như thể chỉ cần thả tay thôi là anh có thế sẽ rời khỏi cô.
-“Haha, anh chỉ doạ chút thôi mà chông vợ anh đáng yêu chưa kìa. Ghen cũng đáng yêu nữa”
Dương Tư Thần ngồi lại cạnh cô khẽ thơm vào trán rồi vào má của cô nhẹ nhàng.
Dương Tư Thần nhìn thấy bộ dạng lúc ghen của vợ mình trông cũng thật đáng yêu anh chỉ muốn cưng suốt. Anh ngồi ở cạnh giường vừa thơm nẽn chán cô xong rồi lấy tay vuốt tóc cô.
Đột nhiên cô ngồi đơ ra như người mất hồn.
Bốn mắt nhìn nhau, anh bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, anh hỏi.
-“Vợ em sao thế? Có chuyện gì sao?” -“Em…”
-“Sao đột nhiên em lại nhìn anh như vậy, trong người thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Cỏ lắc đầu
-“Không em chỉ đang nghĩ một số chuyện vu vơ thôi”
-“Chuyện gì mà khiến cho vợ của anh phải có biểu hiện như thế này!”
-“Nếu em nói ra anh đừng có giận em”
-“ừ em nói đi”
-“Nếu lần đầu tiên của em không phải anh thì anh có ghét em không”
Nói xong câu nói đó khiến Dương Tư Thằn phải khựng người lại. Vê phía Lục Kiều Hân cỏ biết chuyện này không nói ra cũng không sao nhưng trong lòng cô luôn chất chứa một sự giả dối nào đó khiến cô không thế kiềm lòng được khi đứng trước một người chồng quá nổi hoàn hảo như anh.
Anh trả lời cô
-“Không, dù người dẫu tiên của em có là ai đi nữa anh cũng không ghét em đâu, đó là chuyện của quá khứ rồi”
Người chồng của cỏ hay ghen như vậy mà bảy giờ lại có lòng bao dung đến thế sao! Người đầu tiên của cô không phải anh vậy tại sao anh lại có biếu hiện như vậy! Chẳng lẽ anh cũng là một con người như thế.
-“Anh đừng ghét em, chuyện đó không như anh nghĩ đâu. Chuyện đó ngoài ý muốn”