Đừng Chọc Tôi Điên Lên - Chương 3
8
Tối hôm đó, em trai gõ cửa phòng tôi: “Chị ơi, ăn đồ nướng không? Chị chỉ cần mở miệng thôi, em mang lên liền.”
Tôi khẽ cười, gập sách lại: “Được, mang lên đi.”
Hồi nhỏ, tôi và em trai thích ngồi trên tầng thượng vừa ăn đồ nướng vừa ngắm sao.
Khi đó còn lén uống bia, giả vờ làm người lớn, không ngờ chớp mắt một cái đã thật sự thành người lớn rồi.
Trên tầng thượng, em trai tôi vừa ăn vừa nói như không có chuyện gì: “Chị này, chị có thấy em vô dụng không? Em chẳng học hành ra gì, ai cũng chê, nói em chỉ biết đầu thai đúng lúc. Nếu không có chị thì nhà họ Tần sớm muộn gì cũng sập vì em.”
Tôi vỗ nhẹ vai nó: “Em không cần quan tâm người ta nói gì. Vì em là em trai của chị. Cho dù trời sập, vẫn còn chị ở đây. Em chỉ cần làm điều em muốn làm là đủ.”
Em tôi cười ngốc nghếch: “Có chị đúng là tốt thật. Suốt ngày chơi bời với đám bạn chán quá rồi, em muốn làm gì đó nghiêm túc. Chị thấy em làm nghệ sĩ có được không?”
Tôi gật đầu: “Được. Mai chị mở công ty giải trí cho em, thuê ngay quản lý hàng đầu.”
Em tôi gãi đầu ngại ngùng: “Nhỡ em không nổi thì sao?”
Tôi cạn sạch ly rượu trong tay: “Đừng coi thường chị vậy chứ.”
Miễn là có tiền, thì chẳng thua ai cả.
Ánh mắt em tôi nhìn tôi đầy ngưỡng mộ—từ nhỏ đến lớn nó luôn nhìn tôi kiểu đó, như thể tôi là siêu nhân vậy.
Và đúng là, tôi chưa bao giờ khiến nó thất vọng.
Tôi liếc đồng hồ—đã một giờ sáng.
“Em gọi cho Cố Viễn đi, nói chị đang bệnh.”
Nó đang gặm cánh gà, mặt ngơ ngác.
Tôi bổ sung: “Nói là bệnh nặng, hiểu chưa?”
Dù chẳng hiểu gì nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo, giơ tay ra hiệu “OK”.
Cố Viễn không phải người bình thường.
Anh ta là kiểu người đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Gọi anh là “thái tử” là còn nhẹ—vì không chỉ có gia thế khủng, mà năng lực cũng không ai sánh bằng.
Trong giới còn có câu: “Thà chọc Diêm Vương, đừng dính tới Cố Viễn.”
Anh là con trai độc nhất của tập đoàn Cố thị, nhưng lại chủ động nhường tất cả cho chị gái, chọn tự mình gây dựng sự nghiệp riêng.
Chỉ trong ba năm đã dựng nên một huyền thoại ở phố Tài Chính.
Tôi với anh vừa là đối thủ ngang tài, vừa coi như thanh mai trúc mã.
Vì anh là con nuôi của ông bà ngoại tôi, nên từ nhỏ đã có tình cảm.
Tôi thường mượn danh anh để đàm phán ký hợp đồng.
Tất nhiên, anh cũng không vừa, cắt đứt sạch sẽ mấy mối đào hoa xung quanh tôi.
Coi như đôi bên “có qua có lại”.
…
Vừa tắm xong bước ra, đã thấy Cố Viễn ngồi trên ghế sofa trong phòng.
Anh cao gần mét chín, đôi chân dài đang lắc nhè nhẹ trông có vẻ… ấm ức.
Áo sơ mi trắng đơn giản, cà vạt nới lỏng, xương quai xanh lộ ra.
Ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, kính gọng vàng trên sống mũi, đôi mắt dài đầy ý trêu chọc: “Ừm? Bệnh à? Bệnh chỗ nào?”
Tôi vừa lau tóc bằng khăn vừa thản nhiên đáp: “Tôi muốn 10% cổ phần gốc của công ty nhà tôi đang nằm trong tay anh.”
Cố Viễn chẳng hề bất ngờ, chỉ cười khẽ: “Chỉ một câu mà muốn đàn ông bỏ ra mười tỷ?”
Tôi chớp mắt: “Tôi đâu có xin không. Tôi sẽ dùng thứ khác để đổi.”
9
Cố Viễn chống cằm, gật đầu ra hiệu cho tôi nói tiếp.
“Tôi lấy khu đất phía Bắc thành phố đổi với anh. Bên đó giờ đang được quy hoạch lại, bất động sản chỉ cần sang tay là ít nhất anh kiếm được một ‘mục tiêu nhỏ’.”
Cố Viễn đứng dậy, cúi người nhặt áo vest trên sofa rồi khoác lên: “Đợi khi nào em xác định được anh muốn gì, rồi hãy tới giao dịch.”
Tôi tiện tay ném khăn tắm vào người anh, nhướng mày: “Gấp thế?”
Cố Viễn đưa tay bắt lấy khăn, khóe môi khẽ nhếch: “Giờ thì không vội nữa rồi.”
Tôi nhướng mày.
Anh đi đến bên tôi, dịu dàng giúp tôi lau tóc, còn mát-xa da đầu—còn sướng hơn ở tiệm gội đầu cao cấp.
Tôi ngáp một cái, quả nhiên anh đúng là liều thuốc trị mất ngủ.
Tôi hài lòng nói: “Lực vừa phải, dễ chịu đấy.”
Cố Viễn chẳng hề để ý chuyện bị tôi “bắt làm công”, từ bé đã quen rồi.
Hồi nhỏ em tôi nghịch ngợm, gây chuyện liên tục.
Lúc tôi bận, không trông được nó, chính Cố Viễn là người lôi cổ nó về.
Thậm chí lúc em tôi đánh nhau không lại, cũng đi tìm anh giúp.
Anh đánh nhau thì khỏi nói—đẹp trai, khí chất công tử, mà ra tay thì cực kỳ mạnh và dứt khoát.
Dù em tôi có nhếch nhác ra sao, anh vẫn bảnh bao sạch sẽ như chưa từng đụng gì.
Lau tóc xong, tôi đưa anh một quyển truyện cổ tích: “Tiếp từ đoạn hôm trước.”
Nói xong, tôi gối đầu lên đùi anh, rúc vào tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Giọng anh trầm thấp, hơi lạnh, nhưng lúc đọc truyện lại nhẹ nhàng, như bài ru ngủ.
Tôi ngủ một giấc cực sâu, tỉnh dậy vươn vai đầy khoan khoái.
Cố Viễn gạt tay tôi ra—lúc ngủ tôi vô ý đập trúng mặt anh: “Gối chân tôi ngủ thì thôi đi, lại còn đánh người, quá đáng ghê.”
Tôi dụi mắt, nhìn anh đang xoa cổ vì ê ẩm sau cả đêm giữ nguyên tư thế.
“Cảm ơn nhé, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”
Cố Viễn bật cười bất đắc dĩ: “Cô nợ tôi bao nhiêu bữa rồi chắc cũng đủ để vòng quanh trái đất vài vòng ấy.”
Tôi: …
…
Tập đoàn nhà họ Tần kinh doanh đủ thứ: bất động sản, thời trang, kim hoàn, du lịch… chỉ thiếu mỗi ngành giải trí là chưa đặt chân vào.
Tôi đề xuất với ban lãnh đạo việc đầu tư vào lĩnh vực này, ba tôi thì phản đối ngay trong cuộc họp.
Nhưng toàn bộ cấp cao còn lại đều giơ tay đồng ý.
Ý kiến của ông chưa bao giờ có trọng lượng thật sự, dù trên danh nghĩa vẫn là tổng giám đốc.
Không tìm được chỗ đứng bên tôi, ông bèn quay sang tìm cảm giác tồn tại nơi Chi Mỹ—dắt nó đi mua sắm, mua túi hiệu, xài tiền chẳng tiếc tay.
Chi Mỹ khoe với tôi, giọng đắc ý: “Ba mua cho tôi túi LV bản giới hạn đó, hơn ba trăm ngàn nha! Tôi nói với ba là không biết chọn màu giày nào, ông mua luôn cho tôi mỗi màu một đôi. Rồi còn đưa tôi đi đặt may váy cao cấp nữa…”
Tôi ngắt lời, cười nhạt: “Ồ, mấy thứ mày mua hôm nay cộng lại cũng không đủ tiền mua cái đồng hồ tao đang đeo đâu.”
Chi Mỹ nghẹn lời: “Thì sao? Miễn là tôi thích, ba đều chiều tôi hết!”
Tôi nhếch môi: “Chiếc đồng hồ này không phải do ba tôi tặng, mà là của một người theo đuổi tôi đặt làm riêng—có một không hai, dù có tiền cũng không mua nổi.”
Ánh mắt Chi Mỹ lập tức loé lên vẻ thèm khát và ghen tị, nghiến răng buông lời: “Tôi cũng sẽ có cái giống vậy, cứ chờ đấy.”
Cá đã cắn câu rồi.
10
Từ trước tới giờ, người theo đuổi tôi chưa bao giờ ít.
Dù Cố Viễn luôn ra tay chặn đứng đám đào hoa quanh tôi, nhưng tôi vẫn là top đầu trong giới tiểu thư danh giá—ai mà không muốn dính chút quan hệ với tôi chứ.
Trong số đó, Tống Tử Diệm là người khá hợp gu tôi: gia thế ổn, ngoại hình nổi bật, lại còn là một tay chơi có tiếng.
Vì thế chỉ cần Chi Mỹ chủ động quyến rũ, kiểu gì cũng có “phản ứng hoá học”.
Để kịch diễn cho tròn, tôi còn bớt chút thời gian đi ăn một bữa tối với Tống Tử Diệm.
Kết quả là… tối đó Cố Viễn lại mò đến.
“Chỉ là cổ phiếu muộn có hai ngày thôi mà em phải đi ăn với người khác à?”
Tôi nhìn chằm chằm tập cổ phiếu trong tay, mỉm cười hài lòng: “Tôi đang chơi trò chơi mà.”
Cố Viễn bật cười khẽ: “Biết ngay là trò của em.”
Bao nhiêu năm qua, ăn ý như vậy rồi.
Tống Tử Diệm theo đuổi tôi đã bảy tám năm, kiểu “chó trung thành” chính hiệu, gọi phát có mặt.
Chỉ cần tôi bày ra chút tín hiệu rung động, là anh ta lao vào theo đuổi điên cuồng, hận không thể cho cả thế giới biết anh ta yêu tôi đến cỡ nào.
Hoa tươi, bảng quảng cáo, biển poster ở ga tàu điện ngầm… cái gì cũng có.
Tôi gật đầu đồng ý hẹn hò, tiện thể công bố luôn chuyện đính hôn.
Ngay lập tức, cổ phiếu tập đoàn Tống thị tăng trần.
Mọi người đều khen chúng tôi là cặp đôi trời sinh.
Chi Mỹ lại bắt đầu nhảy nhót trước mặt tôi, quần áo trên người đều là hàng hiệu quốc tế xịn nhất, thậm chí còn vác theo túi da cá sấu giá hơn ba trăm triệu.
Cứ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa khinh thường, vừa đắc ý.
Tôi biết, thời cơ đã tới.
…
Tôi tổ chức một buổi tiệc gia tộc rất long trọng, còn mời không ít phóng viên tới đưa tin.
Làm nghệ sĩ vất vả thật, em tôi gầy hẳn đi, nhưng đôi mắt lại sáng rực—xem ra nó thật sự đam mê con đường này.
Nó ghé sát tai hỏi nhỏ: “Chị ơi, em đi có một tháng mà chị đã có vị hôn phu luôn rồi hả?”
Tôi nhếch môi cười: “Em không ở nhà, chị buồn quá, tìm trò vui chơi tạm thôi.”
Nó gật đầu như hiểu rõ lắm.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, Chi Mỹ mới bước vào, khoác tay Tống Tử Diệm đầy thân mật, dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa tình tứ.
Khách khứa đều ngơ ngác.
Bởi ai cũng biết, tôi mới là vị hôn thê của Tống Tử Diệm.
Lúc theo đuổi tôi, anh ta vung tiền như rác, thậm chí còn lên cả hot search.
Giờ Chi Mỹ ngang nhiên ôm tay vị hôn phu của tôi là sao?
Em tôi nhướng mày: “Chuyện gì đây?”
Chi Mỹ cắn môi, giả vờ vô tội: “Chị ơi, tình yêu không có lỗi. Em với anh Tử Diệm thật lòng yêu nhau. Chị chỉ là đối tượng liên hôn thôi, còn tình yêu là thứ trong sáng và vĩ đại, không nên bị tiền bạc trói buộc. Chị… sẽ không giận chứ?
“Nếu chị muốn trách, thì trách em đi, đừng trách anh ấy.”
Tống Tử Diệm xúc động đến đỏ cả mắt.
Em tôi cười lạnh, nhướng mày: “Chi Mỹ, mày học hết tuyệt kỹ làm tiểu tam của mẹ mày rồi à? Giới này ai chẳng biết mày là loại gì. Đã làm gái còn đòi dựng cổng chào?”
Tống Tử Diệm lập tức nhào ra che chở cho Chi Mỹ: “Lâm Thâm, cậu đừng có nói bậy. Chi Mỹ là cô gái tốt nhất trên đời này!”
Rồi quay sang trách móc tôi: “Tư Du, không thể hoàn toàn trách anh được. Ai bảo em quá bảo thủ, đính hôn rồi mà nắm tay cũng không cho. Mẹ anh còn đi xem tướng bảo em khắc phu, sau này lỡ em khắc chết anh thì sao? Với lại, em quá mạnh mẽ, đàn ông nào ở bên em mà sống nổi?”