Đừng Gọi Tôi Là Vợ - Chương 3
7
Tôi bắt taxi rời đi, thoát khỏi sự dây dưa của hai cha con họ.
Không ngờ Thẩm Triết lại dùng cách đặc biệt, lần ra được công ty của chồng tôi hiện tại.
Hắn dẫn theo Thẩm Tử Duệ, lấy danh nghĩa “nạn nhân”, đến công ty gây rối.
Chồng tôi – Tạ Cảnh Trầm – là một quản lý cấp cao, bình thường rất chú trọng hình tượng và danh tiếng.
Nghe được tin, tôi cầm theo giấy đăng ký kết hôn, vội vàng chạy đến.
Thẩm Tử Duệ đứng trước cổng công ty, cầm loa hét om sòm:
“Đồ không biết xấu hổ! Tạ Cảnh Trầm, anh biết rõ mẹ tôi có chồng có con mà vẫn quyến rũ mẹ tôi!”
“Loại người biết rõ mà vẫn chen vào – không còn tí đạo đức nào như anh, dựa vào cái gì mà sống phơi phới thế hả!”
Thẩm Triết cũng hùa theo chửi rủa:
“Làm quản lý lớn trong công ty thì ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại dụ dỗ vợ người khác.”
“Hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không tôi sống chết cũng không tha cho anh!”
Rất nhiều nhân viên đứng xem, bàn tán rôm rả.
Tạ Cảnh Trầm hoàn toàn không hề hoảng loạn, anh làm đúng, sống đúng, tự nhiên không sợ màn lật ngược thế cờ này:
“Tôi cảnh cáo hai người, hành vi này đã vi phạm pháp luật, xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của tôi.”
“Tôi và Giang Nam Châu là vợ chồng hợp pháp. Khi tôi đến với cô ấy, cô ấy đã độc thân được một năm rồi.”
Thẩm Triết tức đến trợn mắt, nghiến răng mắng lớn:
“Nói láo! Cô ấy là vợ tôi, chúng tôi chưa từng ly hôn!”
“Chúng tôi là thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết!”
“Anh là cái thứ tiểu tam trơ trẽn, tôi đã tìm đến tận nơi rồi mà anh còn dám mặt dày nhận mình là chồng cô ấy?!”
“Nếu anh là chồng cô ấy, thì tôi là ai?!”
Thẩm Triết càng chửi càng điên cuồng, lao đến định đánh Tạ Cảnh Trầm.
Nếu không có người xung quanh kịp thời can ngăn, cú đấm đó chắc chắn đã hạ thẳng vào mặt chồng tôi rồi.
Thẩm Tử Duệ cũng hùa theo:
“Ba mẹ tôi tình cảm vốn rất tốt! Vì ba công tác xa, nên mẹ mới bị tên súc sinh này dụ dỗ!”
“Vậy mà anh còn trơ tráo nói bọn tôi phạm pháp? Phạm pháp là anh ấy! Nếu truy cứu, anh với mẹ tôi phạm tội trọng hôn đấy!”
Hai cha con kiên quyết không tin tôi với Tạ Cảnh Trầm là vợ chồng.
Đám nhân viên cũng bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn Tạ Cảnh Trầm chẳng khác nào nhìn tiểu tam thật sự.
Tôi giơ cao tờ giấy chứng nhận kết hôn, lớn tiếng tuyên bố:
“Tôi với Tạ Cảnh Trầm là vợ chồng hợp pháp, đàng hoàng chính chính! Thẩm Triết, Thẩm Tử Duệ, mở to con mắt chó của các người ra mà nhìn cho rõ!”
Thẩm Triết không ngờ tôi lại xuất hiện đột ngột, cả người sững sờ, trừng mắt nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay tôi như không thể tin nổi.
Thẩm Tử Duệ tức đến phát điên, gào lên:
“Mẹ! Vì cái tên tiểu tam rẻ tiền đó mà mẹ còn dám làm giả giấy kết hôn để lừa người ta?! Mẹ xem mọi người là ngu hết à?!”
Nó đâu biết tờ giấy kết hôn giữa tôi và Thẩm Triết năm xưa vốn là giả.
Nó còn mặt dày cầm tờ giấy giả kia ra trách móc tôi.
Thẩm Triết cũng không tin, cười khẩy chế giễu:
“Em thay đổi rồi, Nam Châu. Chỉ vì muốn ở bên tên tiểu tam đó mà đến cả làm giấy giả cũng dám làm?”
“Có phải em muốn để anh đi kiện hai người tội trọng hôn rồi mới tỉnh ngộ không?!”
Tôi cười nhạt, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Kiện đi! Anh không kiện thì là cháu nội tôi đấy!”
Sắc mặt Thẩm Triết sa sầm, không ngờ tôi dám cứng rắn như thế.
Thẩm Tử Duệ còn kích động thêm:
“Ba! Nhất định phải kiện họ! Không thể để tên tiểu tam đó được lợi dễ dàng như vậy!”
Thẩm Triết trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt kiểu như tôi đã ban ơn rồi mà cô không biết điều.
Tôi vạch trần hắn không chút nể nang:
“Anh lấy tư cách gì mà đến đây làm loạn? Anh là gì của tôi? Hay anh quên rồi – cái tờ giấy đăng ký kết hôn anh đưa tôi 19 năm trước là hàng giả?!”
Thẩm Triết như bị sét đánh giữa trời quang, chết lặng tại chỗ – không ngờ tôi đã biết sự thật từ lâu.
8
Thẩm Tử Duệ cứ tưởng tôi đang cố tình bôi nhọ cha nó, liền lớn tiếng mắng tôi:
“Chỉ vì một tên tiểu tam mà mẹ nỡ lòng tổn thương con và ba như vậy, lương tâm mẹ không thấy cắn rứt sao?!”
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng, mỉa mai:
“Thẩm Tử Duệ, mẹ mới là người phải hỏi con: lương tâm con không thấy đau à?”
“Con không phải mê Chu Tuyết lắm sao? Không phải chính con từng nói phụ nữ đẹp như cô ta mới xứng làm mẹ con à?”
“Con với ba con lén lút bán phần mộ của ông bà ngoại, dùng số tiền đó mua đôi hoa tai hơn mười ngàn tệ tặng cho Chu Tuyết, lúc đó lương tâm con ở đâu?”
“Tôi mang thai mười tháng, suýt chết vì khó sinh để sinh ra con. Tôi yêu con hết lòng, nuôi nấng con khôn lớn.
Còn con, lại dám nói tôi khiến con buồn nôn, nói tôi là mụ đàn bà vàng vọt nên chết quách đi – con có thấy cắn rứt không?”
“Cả hai cha con các người đều là loại người máu lạnh!
Chục vạn tệ bỏ ra đặt hoa từ nước ngoài về lấy lòng tiểu tam thì được,
Còn tiền chữa bệnh cho mẹ ruột thì lại tiếc đến từng xu!”
“Suốt 15 năm, tôi một mình chăm sóc cha mẹ chồng bệnh tật, nuôi con, lo tất cả trong ngoài.
Người cha tốt của con – Thẩm Triết – không gửi nổi một xu về nhà, chỉ biết xuất hiện vài ngày lễ Tết.”
“Anh ta lừa tôi rằng ra ngoài khởi nghiệp, thực chất là sống cùng Chu Tuyết, nuôi con gái của người khác!”
“Hai cha con các người – mới chính là loại không xứng làm người!”
Thẩm Tử Duệ chết lặng. Nó không ngờ tôi biết hết tất cả.
Dư luận ngay lập tức nghiêng hẳn về phía tôi và Tạ Cảnh Trầm.
— “Trời ơi, hai cha con này đúng là cặn bã đến tận đáy rồi. Quả nhiên cha nào con nấy.”
— “Mặt dày đến thế là cùng, chắc chắn là bị tiểu tam đá rồi mới quay về tìm vợ cũ.”
— “Quá độc ác! Lừa một người phụ nữ bằng giấy kết hôn giả suốt 15 năm, bắt cô ấy sinh con, chăm sóc cha mẹ bệnh tật cho anh ta.”
— “Loại đàn ông này phải vào tù mới đáng!”
Có người giơ điện thoại quay lại toàn bộ sự việc, đăng lên mạng.
Sắc mặt Thẩm Triết tái mét, vội vã giải thích với tôi:
“Nam Châu, anh không định lừa em đâu, anh từng nghĩ sẽ cùng em đi đăng ký lại kết hôn, chỉ là bận quá nên cứ trì hoãn mãi…”
“Anh bây giờ có thể cùng em đi đăng ký lại, được không? Em đối xử với anh tốt thế nào, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Tạ Cảnh Trầm tức giận, túm lấy cổ áo hắn, cảnh cáo:
“Nam Châu hiện tại là vợ tôi! Cút khỏi cô ấy ngay! Bằng không, đừng trách tôi không khách sáo!”
Có người đã gọi báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, Tạ Cảnh Trầm kiên quyết yêu cầu xử lý hành vi vu khống của hai cha con Thẩm Triết.
Cuối cùng, họ bị cảnh sát đưa về đồn để giáo dục – cảnh cáo.
Toàn bộ sự việc nhanh chóng gây bão trên mạng, bị lan truyền rộng rãi.
Bạn học cũ lại kéo tôi vào nhóm chat, mỗi ngày tin nhắn nhảy hơn 99+.
Toàn bộ đều là những lời tức giận mắng chửi Chu Tuyết và Thẩm Triết.
Dân mạng còn tra ra được cuộc sống hiện tại của Chu Tuyết ở nước ngoài.
Tin tức cho biết, sau khi cô ta dẫn con gái sang châu Phi, mới phát hiện chồng là người bản địa đã có… 9 người vợ, cô ta là người thứ mười.
Ở đó, chế độ đa thê là hợp pháp, nhưng cuộc sống của Chu Tuyết thì chẳng ra gì.
Hộ chiếu bị tịch thu, muốn về nước cũng không được.
Con gái cô ta thậm chí còn bị gả cho một ông già địa phương đã có 5 bà vợ.
Nữ thần học đường ngày nào, sang châu Phi chưa được bao lâu đã xuống sắc thảm hại.
Không còn chút vẻ xinh đẹp nào, mỗi ngày phải lao động chân tay, không làm thì bị chửi mắng – đánh đập.
Thông tin còn cho thấy, quan hệ giữa Chu Tuyết và Thẩm Triết cuối cùng đã tan vỡ hoàn toàn.
Thẩm Triết thất bại trong khởi nghiệp, không còn tiền chu cấp cho Chu Tuyết, hai người mâu thuẫn triền miên.
Chính vào lúc đó, Thẩm Triết mới ngộ ra một điều rằng —
Chu Tuyết căn bản không đáng để yêu.
Cô ta chỉ coi hắn là cây ATM, là cái máy rút tiền sống.
Nhưng còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa… (còn tiếp)
9
Thẩm Tử Duệ đem lòng yêu con gái của Chu Tuyết, muốn theo đuổi cô bé ấy.
Thẩm Triết lại thấy chuyện này hay, “nước béo không chảy ra ruộng ngoài”, đúng là tính toán cũ vẫn không bỏ được.
Nhưng Chu Tuyết lại trở mặt, mắng thẳng mặt Thẩm Tử Duệ:
“Đồ cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!”
Cô ta còn nghiêm khắc dặn con gái:
“Từ nay về sau, không được chơi với nó nữa!”
Đến lúc này, Thẩm Tử Duệ mới nhận ra, vị “cô tiên” mà nó si mê bao lâu, chưa từng coi nó ra gì.
Hai cha con bị dội gáo nước lạnh, hoàn toàn mất hết hy vọng, cuối cùng đành rời khỏi Bắc Kinh.
Ba ngày sau, Thẩm Triết và Thẩm Tử Duệ được thả khỏi trại tạm giam.
Hai người đứng dưới toà nhà công ty tôi từ sáng đến tận lúc tan làm.
Lần này, trên mặt họ không còn cái vẻ đắc ý như trước nữa, chỉ còn lại sự dè dặt và hối lỗi.
Thẩm Triết mở lời trước, cố gắng làm lành:
“Nam Châu, anh biết trước đây mình quá đáng, anh sai rồi, xin em cho anh một cơ hội cuối cùng… được không?”
Thẩm Tử Duệ cũng khẽ khàng cầu xin:
“Mẹ, trước đây là con không hiểu chuyện. Giờ con đã hiểu, chỉ có mẹ mới thật sự yêu con thôi…”
Tôi lạnh lùng cảnh cáo:
“Nếu còn không đi, tôi sẽ báo công an!”
Thẩm Triết hoảng hốt, nhưng vẫn khúm núm đứng chắn trước mặt tôi:
“Nam Châu, em ly hôn với hắn được không? Anh sẽ lập tức cùng em đi đăng ký kết hôn lại, anh không thể mất em được.”
“Em đối tốt với ba mẹ anh như thế, em có thể nể mặt họ mà tha thứ cho anh một lần được không?”
Tôi bật cười, nhưng trong tiếng cười là cả một tảng băng:
“Giờ anh mới nhớ đến ba mẹ anh à? Muộn rồi. Họ đã mất từ ba năm trước!”
Sắc mặt Thẩm Triết tái nhợt như gặp sét đánh ngang đầu:
“Không thể nào! Sao anh không biết gì hết?”
Tôi hỏi ngược lại hắn:
“Sao anh lại không biết được? Mẹ anh đã gọi cho anh 897 cuộc điện thoại, chính anh là người nói:
‘Dù có chết cũng đừng làm phiền đến công việc của tôi!’”
Hai cha con đứng đó như bị rút hết sinh khí, lặng người không thể nói thêm câu nào.
Tôi quay người rời đi, nhưng Thẩm Triết bỗng túm lấy tay tôi:
“Mộ ba mẹ anh ở đâu?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Ở đất quê nhà, là ý nguyện của mẹ anh trong di chúc – muốn được chôn cùng ba anh.”
Thẩm Triết kéo tay Thẩm Tử Duệ, run rẩy rời khỏi:
“Đi thôi, chúng ta về quê… về thăm ông bà nội con.”
Ba ngày sau, Thẩm Triết lại tìm tôi, vẫn cố gắng nài nỉ được tha thứ, mong tôi quay lại sống với hắn.
Sau khi bị tôi kiên quyết từ chối, hắn lập tức trở mặt:
“Căn nhà ở quê được đền bù hơn trăm vạn, căn nhà mình đang ở cũng đem về cho em 800 vạn và hai căn hộ!”
“Nếu em không quay lại với anh, thì tiền và nhà cửa – anh và con trai phải được chia mỗi người một phần ba!”
“Em chọn đi: hoặc quay lại sống cùng nhau, hoặc chia hai phần ba tài sản cho anh và con!”
Tôi cười lạnh, nói ra sự thật tàn khốc nhất:
“Tiền đền bù của nhà anh là mẹ anh để lại cho tôi theo di chúc hợp pháp, được pháp luật bảo vệ!”
“Còn nhà tôi – vốn dĩ anh có phần, nhưng anh đã đưa tôi giấy đăng ký kết hôn giả, hộ khẩu giả để lừa gạt tôi. Anh nghĩ mình còn quyền gì?”
“Trên giấy tờ pháp luật, hộ khẩu nhà tôi chỉ có một mình tôi, vậy nên tiền đền bù chỉ thuộc về tôi!”
Thẩm Triết đơ mặt, lúc này mới sực tỉnh ra.
Không chịu từ bỏ, hắn thuê luật sư kiện tôi giành quyền chia tài sản.
Kết quả: cả phiên sơ thẩm và phúc thẩm đều bác đơn, khẳng định hai cha con hắn không có một xu nào trong số tiền đền bù.
Ngay khi vừa bước ra khỏi cổng toà, Thẩm Tử Duệ tức giận đến mất lý trí, túm lấy cổ áo Thẩm Triết, gào lên:
“Đều tại ba! Nếu không vì ba ngoại tình, nếu không vì ba cứ tâng bốc con mụ Chu Tuyết rẻ tiền đó, nhà mình đâu có ra nông nỗi này!”
“Mẹ cũng không giận đến mức không bao giờ tha thứ cho con!”
Nó càng nói càng kích động, bất ngờ đẩy mạnh một cái – Thẩm Triết ngã lăn xuống cầu thang.
Cú ngã rất nặng, máu đầu chảy đầy, ngất lịm tại chỗ, được đưa đi cấp cứu.
Sau đó tỉnh lại, nhưng đầu óc không còn bình thường – hắn trở thành một kẻ ngơ ngẩn, điên điên dại dại.
Thẩm Tử Duệ không thể chấp nhận gia đình tan nát, mắc chứng rối loạn tâm thần nặng, bị đưa vào viện tâm thần điều trị.
Đúng lúc đó, mùa đông vừa qua, xuân bắt đầu chớm nở.
Mọi thứ đều tràn trề sức sống, đâm chồi hy vọng mới.
Tôi nghĩ… mùa xuân của tôi cũng đã tới rồi.
<Hoàn>