Dung Ỷ - Chương 1
1.
Không khí trong phòng lập tức đóng băng.
Theo phản xạ, tôi quay sang nhìn Hứa Quân Châu.
Anh ta đang mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tóc đuôi ngựa của Dương Nhạc Di:
“Hôm nay là sinh nhật vợ anh, đừng quậy nữa.”
Người phụ nữ cười rạng rỡ:
“Được thôi, em nể mặt anh mà.”
Phục vụ mang đôi đũa mới đến cho tôi.
Giữa lúc đó, có người lên tiếng giảng hòa:
“Dung Ỷ, chị dâu từ trước đến nay luôn thẳng thắn, cậu làm quen dần đi. Cô ấy không có ý xấu đâu.”
Dương Nhạc Di nhìn tôi.
“Đúng là lòng dạ nhỏ nhen mà!”
Cô ta cố tình giữ khoảng cách với Hứa Quân Châu, nhướng mày cười nhạo:
“Vậy thì tôi tránh xa một chút. Đừng để Quân Châu về nhà rồi lại bị cô làm ầm lên.”
“Nên tôi không thích chơi với con gái.”
“Đều quá nhạy cảm.”
Không khí trong phòng có chút gượng gạo.
Người bên cạnh nháy mắt ra hiệu, giọng nói nhỏ dần:
“Chị dâu à, hôm nay là sinh nhật Dung Ỷ…”
Ánh mắt Dương Nhạc Di rơi trên người tôi.
“À, tôi có mang quà đến đấy.”
Cô ta lấy từ túi mua sắm đặt ở cửa, rút ra một chiếc hộp da hình chữ nhật.
“Đợi chút, đợi chút—”
Bên trong là một chiếc đồng hồ sáng lấp lánh.
Là đồng hồ nam.
Có người nể mặt khen ngợi.
Hứa Quân Châu cười:
“Em đến góp vui là món quà lớn nhất rồi, không cần tốn kém vậy đâu.”
Dương Nhạc Di giơ tay lên, tay áo rơi xuống.
Chiếc đồng hồ nữ cùng kiểu với đồng hồ nam lấp lánh dưới ánh đèn.
“Chiếc đồng hồ này đẳng cấp lắm đấy, cậu đeo thì đúng là có phúc rồi!”
Có người lén nhìn sang tôi.
Tôi đứng lên.
Hứa Quân Châu cau mày:
“Em đứng lên làm gì?”
Tôi cười nhẹ:
“Đi đặt phòng giúp hai người đấy.”
“Lỡ như lát nữa hai người không kiềm chế nổi, làm ngay tại đây thì sao?”
2
Dương Nhạc Di hét lên.
Cô ta gào to trong phòng bao, nói tôi ăn nói khó nghe.
“Đã bảo đừng rủ con gái chơi cùng rồi, cứ nhất quyết làm cái bữa tiệc sinh nhật nhảm nhí gì đấy.”
“Bánh kem thì có gì ngon chứ!”
“Phá hỏng cả không khí!”
Hứa Quân Châu gần như lập tức chạy theo tôi ra ngoài.
“Dung Ỷ, em đang giận đấy à?”
Giọng anh ta vội vàng.
“Một cái đồng hồ thì chứng minh được gì chứ.”
“Nhạc Di là chị dâu mà, chồng cô ấy cũng biết rõ quan hệ giữa chúng ta, chuyện đặt phòng gì đó…”
“Em nói vậy hơi quá rồi.”
Tôi nhìn anh ta.
“Vậy nên hôm nay anh nhất quyết phải tổ chức tiệc sinh nhật, là để nghênh đón ‘chị dâu bé’ của anh sao?”
Hứa Quân Châu mất tự nhiên, né tránh ánh mắt tôi.
“Đừng quá căng thẳng như vậy.”
“Nghênh đón hay tiệc sinh nhật gì cũng thế, miễn là mọi người vui vẻ.”
Có lẽ nét mặt tôi lúc đó thay đổi quá rõ rệt.
Anh ta kéo tôi lại, hiếm hoi lắm mới giải thích thêm một câu.
“Anh và Nhạc Di quen biết nhiều năm rồi, nếu thực sự có gì, thì đâu đến lượt anh với em bên nhau.”
Tôi tức đến bật cười.
“Vậy thì xin lỗi nhé, em đã làm chậm trễ chuyện hai người nên duyên rồi.”
Sắc mặt Hứa Quân Châu biến đổi liên tục, giọng điệu cũng trở nên gay gắt.
“Anh không hề có ý đó, anh đang giải thích với em, em cần gì phải làm lớn chuyện lên như vậy?”
Tôi quay lưng bỏ đi.
Không cần phải làm lớn chuyện.
Thứ gì đã hỏng thì nên vứt đi.
3
Hứa Quân Châu về nhà.
Lúc đó đã là bốn giờ sáng.
Trên mặt còn vương đỏ ửng vì rượu, cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ kia.
Anh ta đặt nửa cái bánh kem mang về lên bàn, méo mó, xiêu vẹo.
Hơi rượu nồng nặc, “Vợ ơi, đừng giận nữa mà, anh mang bánh về cho em rồi, không cho ai đụng vào đâu.”
Ánh mắt tôi lướt qua.
Hứa Quân Châu có phần lúng túng gãi đầu, “Lúc tàn tiệc, chị dâu bảo đã lâu rồi không được ăn bánh kem ở Hải Thành, nên cắt một miếng mang đi, chỉ cắt thôi, chưa ăn đâu, vẫn sạch sẽ.”
“Trễ quá rồi, mấy tiệm bánh khác đều đóng cửa, anh cũng không mua được cái mới.”
“Nhưng mà Dung Ỷ này, cái bánh này là anh đặt trước nửa tháng đó, đảm bảo đầy đủ thành ý.”
Anh ta loạng choạng bước tới.
Lại lấy ra một chiếc hộp trang sức.
“Vợ à, xem này, vòng tay ngọc phỉ thúy anh đặt trước cho em đấy, cái em thử lần trước ấy, thích không?”
Anh ta như khoe của, quan sát sắc mặt tôi.
Ngừng một chút, rồi dò xét mở miệng, “Vợ ơi, chị dâu Nhạc Di mới về Hải Thành, ở nhà bố mẹ không quen lắm…”
“Có thể… cho cô ấy ở nhà mình vài ngày được không…”
“Nhạc Di nói rồi, sẽ không làm phiền em đâu…”
Anh ta cố gắng đeo chiếc vòng vào cổ tay tôi.
Tôi rút tay lại, nét mặt điềm tĩnh, “Anh thích thì cứ để cô ta vào ở, tôi dọn đi.”
Sắc mặt Hứa Quân Châu lập tức thay đổi.
“Chỉ là chuyện nhỏ thế này, em định bỏ nhà đi thật sao?”
Không phải bỏ nhà đi.
Ngay cả lời đề nghị đó, tôi cũng rất nghiêm túc.
4
Hứa Quân Châu hậm hực, sang phòng phụ ngủ.
Tôi khóa trái cửa phòng ngủ chính lại.
Tâm trạng điều chỉnh lại cho bình thản, tôi ngủ một giấc no say.
Tỉnh dậy cầm điện thoại lên thì đã là giữa trưa.
Chưa ra khỏi phòng, đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm nức ngoài phòng khách.
Hứa Quân Châu đang đeo tạp dề, trên tay bưng món ăn vừa nấu xong.
“Vợ ơi, em dậy rồi à.”
“Đi rửa mặt đi, vừa kịp ăn cơm luôn.”
Tôi liếc nhìn mâm cơm trên bàn.
Toàn là món ngọt.
Không phải kiểu tôi thích.
Tôi hiểu ra ngay.
“Chút nữa Dương Nhạc Di tới à? Vậy tôi liên hệ bên chuyển nhà luôn.”
Anh ta vội bước tới chặn tôi lại.
“Không phải, không có Dương Nhạc Di.”
Anh ta thở dài thật sâu, gương mặt mang vẻ thỏa hiệp.
“Tối qua anh uống hơi nhiều, vợ ơi, anh biết chuyện này anh làm sai rồi. Hôm nay chỉ có hai vợ chồng mình thôi, không có ai cả, em đừng giận nữa.”
Tôi im lặng đi vào nhà tắm.
Nước ấm táp lên mặt.
Suy nghĩ dần rõ ràng.
Tôi và Hứa Quân Châu kết hôn đã một năm.
Dù anh ta không rõ khẩu vị của tôi, thì ít ra cũng phải biết, tôi hiếm khi ăn đồ ngọt.
Cho nên bữa cơm hôm nay.
Người anh ta muốn lấy lòng, có lẽ không phải tôi.
Rửa mặt xong, tôi thay quần áo chỉnh tề.
Hứa Quân Châu vội vàng chạy theo.
“Vợ à em định đi đâu, cơm còn chưa ăn mà.”
“Có việc.”
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại.
Tôi thấy sắc mặt Hứa Quân Châu tối sầm.
5
Tôi đang xem lịch trình của các nghệ sĩ.
Điện thoại rung lên.
Là thông báo yêu cầu kết bạn từ một người mới — nguồn thêm bạn đến từ: chia sẻ danh thiếp.
Ảnh đại diện là một tấm ảnh selfie được chỉnh sửa kỹ lưỡng.
Dương Nhạc Di.
Tôi không có liên lạc với bất kỳ ai trong nhóm bạn nối khố của Hứa Quân Châu.
Nên việc chia sẻ danh thiếp, chỉ có thể là do chính Hứa Quân Châu gửi.
Cô ta kết bạn với tôi nhưng không nhắn gì cả.
Bảng tin cập nhật chóng mặt.
Là một bàn đầy ắp món ăn vị ngọt.
Trong bếp, có ai đó đang bận rộn, mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt.
Không để lộ mặt.
Nhưng bàn tay đang cầm cái xẻng nấu ăn, đeo một chiếc đồng hồ nam lấp lánh ánh sáng.
Trong ảnh live, Dương Nhạc Di đang cười.
“Làm nhiều vậy làm gì chứ? Em ăn không nổi đâu.”
Giọng đàn ông vang lên: “Anh vừa nếm thử rồi, mùi vị rất ổn, tất nhiên là phải nấu cho em ăn thử rồi…”
Tôi bình tĩnh tắt điện thoại.
Tiếp tục lật xem kịch bản mới mà phía nghệ sĩ vừa gửi đến.
Là phim đô thị.
Địa điểm quay ở nước ngoài, lịch trình rất gấp.
Gõ nhẹ vào bản thảo.
Đã thế… thì cứ lo kiếm tiền trước đã.
6
Hộ chiếu của tôi.
Lần trước để quên ở công ty của Hứa Quân Châu.
Từ studio đi ra, tôi thẳng đến chỗ anh ta.
Lên đến tầng cao nhất.
Cô thư ký vốn luôn cười tươi nay mặt cắt không còn giọt máu.
“Phu… phu nhân…”
Tôi hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Hứa không có ở đây à?”
“Anh ấy có…”
Trước đây, Hứa Quân Châu từng đưa tôi một chìa khóa văn phòng của anh ta.
Khi ấy anh ta nói: “Dung Ỷ, anh không có gì giấu em cả, em có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Tôi dứt khoát đẩy cửa văn phòng ra.
Cơn gió nhẹ từ trong phòng lướt qua mặt tôi.
Sắc mặt Hứa Quân Châu thay đổi: “Dung Ỷ, sao em lại đến đây?”
Áo anh ta hơi nhăn.
Gương mặt lấm tấm đỏ ửng.
Tôi tiến lại gần.
Thấy rõ người Hứa Quân Châu lập tức căng cứng.
Giả vờ bình tĩnh, nhưng mãi không chịu đứng lên.
Dưới bàn làm việc, mơ hồ truyền đến tiếng thở dồn dập đầy kích động.
Tôi nói: “Tôi đến lấy hộ chiếu.”
Cả người Hứa Quân Châu cứng đờ.
Đồ của tôi.
Anh ta luôn cất khóa trong ngăn kéo bàn.
Giờ nếu muốn mở ngăn đó, ít nhất cũng phải kéo ghế và di chuyển khỏi bàn làm việc một đoạn.
Giọng anh ta khàn khàn: “Sao tự nhiên lại cần hộ chiếu? Đợi về nhà anh đưa cho em, không được à…”
Tôi từ từ tiến đến gần.
Trong văn phòng, nghe rõ tiếng tim Hứa Quân Châu đập nhanh hơn.
Đột nhiên có người đẩy mạnh ghế của anh ta ra.
Dương Nhạc Di từ dưới bàn chui ra.
Giọng thiếu kiên nhẫn: “Ái chà, trốn cái gì chứ, em với anh có làm gì đâu.”
Sắc mặt Hứa Quân Châu trắng bệch.
“Dung Ỷ, anh với Nhạc Di không có gì cả.”
“Lúc em tới, anh sợ em hiểu lầm nên mới bảo cô ấy trốn vào dưới bàn.”
Dương Nhạc Di phủi những nếp nhăn trên quần áo, nhìn tôi, môi đỏ khẽ nhếch lên.
“Đúng vậy, em với Quân Châu chẳng có chuyện gì đâu nha.”
Cô ta khoanh tay.
Ngả nghiêng dựa vào bàn làm việc của Hứa Quân Châu, phong tình khó tả.
Hứa Quân Châu ra hiệu cho cô ta bằng ánh mắt.
Rồi lại hoảng hốt kéo tôi lại: “Vợ à, trước khi ra nước ngoài, Trương Diệp đã đặc biệt dặn anh chăm sóc tốt cho Nhạc Di…”
Tôi bình thản mở ngăn kéo bàn, lấy hộ chiếu.
Dương Nhạc Di liếc mắt quan sát động tác của tôi từ trên xuống dưới.
“Nghe Quân Châu nói, chị làm trong giới giải trí à? Mà người trong giới đó… loạn lắm phải không?”
“Hồi trước em còn không biết anh ấy kết hôn với chị, nhưng người mà Quân Châu lấy, đương nhiên phải sạch sẽ một chút mới được.”
“Chị cầm hộ chiếu, định ra nước ngoài sao?”
“Không biết bên đó… đàn ông có nhiều không nha~”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Từng chữ từng chữ rõ ràng: “Cô thì là cái thá gì?”