NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn - Chương 229

  1. Home
  2. Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn
  3. Chương 229
Prev
Next

“Khả Vĩ muốn chơi xích đu, em với con bé ngồi một lát không sao đâu” – Cô lại tiếp tục khuyến khích Anju nói chuyện với Vĩ Phong – “Hôm qua mẹ dạy con đếm đến số mấy rồi, con đếm cho cha nghe đi.”

Lâm Vĩ Phong chỉ biết ngồi đó ngắm nhìn hai mẹ con họ, miệng cười không khép lại được. Đây có lẽ là sinh nhật vui vẻ nhất của anh từ sau khi mẹ anh qua đời. Giây phút này anh nhận ra dù ông trời có thử thách anh thế nào, có dày vò anh ra sao thì tất cả cũng là vì để anh chứng minh rằng mình xứng đáng có được gia đình nhỏ này.

“Năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi, sang năm là ba mươi rồi” – Vĩ Phong đột nhiên cảm thán, thời gian thật sự trôi rất nhanh.

“Anh yên tâm đi, em sẽ không chê anh giờ đâu.”

Một nhà ba người cười đùa vui vẻ không hề hay biết Andrew đang ở đằng xa quan sát toàn. bộ cuộc nói chuyện của họ.
Khả Hân và Vĩ Phong thật sự có thể nói chuyện với nhau đến ngày hôm sau những cuộc gọi này không thể kéo dài mãi được. Dù sao bọn họ cũng sắp được gặp nhau trong sinh nhật của Khả Vĩ và có thể từ đó về sau không phải chia ly nhau nữa.

“Khả Vĩ, nói ‘bye bye cha đi con”

Khả Vĩ không nói nhưng vẫn mỉm cười vẫy vẫy tay với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong lưu luyến không muốn cúp máy. Nghĩ đến ngày có thể được ôm cả hai mẹ con trong vòng tay, anh vừa đến nửa đêm giật mình tỉnh giấc cũng muốn nở nụ cười.

Khả Hân bế theo Khả Vĩ quay vào nhà thì bắt gặp Andrew đã đứng ở đó đợi từ lâu. Khả Vĩ nhìn thấy ông còn rất thân thiết đưa ta ra muốn được ông bố, Andrew không bế Khả Vĩ mà ra hiệu cho người làm đứng bên cạnh bế con bé về phòng.

Khả Hân hít sâu một hơi, Andrew muốn nói chuyện riêng với cô. Khả Hân cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy Với Vĩ Phong, cô và anh đều không nhắc gì về ý định trốn thoát, để tránh tai vách mạch rừng, vậy còn có chuyện gì khiến Andrew bận tâm.

“Hôm nay là sinh nhật của Lâm Vĩ Phong?”

Khả Hân gật đầu, tại sao ông ta quan tâm chuyện này?”

“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn 29 tuổi.”

Khả Hân cảm thấy Andrew giống đang muốn xác nhận lại điều đó, mặt dù ông ta đã không chế biểu cảm trên gương mặt không để lộ bất kỳ điều gì. Nhưng đôi mắt khó mà nói dối, trong mắt ông ta tràn ngập sự hoang mang và hoài nghi.

“Ông hỏi những điều này làm gì? Thông tin của của Vĩ Phong nếu ông muốn biết thì đâu có gì khó.”

Andrew cũng không biết sao mình lại đi hỏi những điều ngớ ngẩn như vậy, giống như ông không muốn tin và đang muốn ai đó hãy phủ nhận nó cho ông. Nhưng không, Khả Hân khẳng định nó và ông cũng vừa xem lại hồ sơ ông điều tra được của Lâm Vĩ Phong, hôm nay đúng là ngày sinh của anh.

“Không thể nào.”

“Ỷ ông là chuyện gì không thể nào? – Khả Hân cố hỏi với theo vì Andrew đã xoay người đi về phòng của mình.

Cô biết ông ta sẽ không nói cho cô biết, Khả Hân ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, vì sao ngày tháng năm sinh của Vĩ Phong lại khiến Andrew có thái độ kỳ lạ như vậy. Đến khi chính Khả Hân cũng bừng tỉnh ra thì cô ngay lập tức lắc đầu, tự mình phủ nhận suy nghĩ vừa thoáng qua đó.

Không chỉ Andrew không muốn tin, tất cả những ai nghe qua nó có lẽ đều không muốn tin.

Mặc dù vẫn mang tâm trạng thất tình chưa thể hoàn toàn đứng dậy được nhưng Thiệu Huy vẫn biết trước mắt cần tập trung vào chuyện gì. Cậu đưa kế hoạch cho Lâm Vĩ Phong đang ngồi bên cạnh xem.

“Tôi đã bắt đầu bố trí người trà trà trộn vào làm việc trong tòa tháp đó, những gì David nói là thật, hội trường của tầng cao nhất đã được bao trọn trong ba ngày cho công tác chuẩn bị tiệc sinh nhật.”

“David không nói dối.” – Vĩ Phong gõ gõ cây bút lên màn hình máy tính bảng hiện thị bản đồ kết cấu của tòa tháp.

“Có lẽ anh ta thật sự đang mở đường cho chúng ta, dù sao thì đây cũng là cơ hội duy nhất có thể cứu cả mẹ con Khả Hân. Bên phía David cũng đã bắt đầu thiết lập an ninh cho bữa tiệc từ bây giờ, vậy nên dù cho anh ta có ý giúp đỡ cũng không dễ dàng đâu.” – Thiệu Huy chậm rãi nói.

David chỉ có thể gợi ý còn lại phải trông chờ vào bản lĩnh của bọn họ. Đâu thể hy vọng David sẽ tốt đến mức đưa Khả Hân và Khả Vĩ đến trao tận tay cho anh được.
“Không chỉ phía David, vì bữa tiệc này mời hầu hết những nhân vật máu mặt của thành phố, từ chính trường, thương trường cho đến giới giải trí, vậy nên bất kỳ ai đến đây cũng đều chuẩn bị nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho chính mình” – Thiệu Huy khẽ thở dài – “Vậy nên bữa tiệc đó nhìn thì có vẻ không ai chú ý ai nhưng bất kỳ ai cũng đang được quan sát bởi hàng trăm cặp mắt”

“Báo Với Dương Trạch chưa?”

Hoàng Thiệu Huy gật đầu, cậu và Vĩ Phong sang đây chưa lâu tuy có thể tìm được một số người trung thành nhưng số lượng vẫn quá ít. Để chắc chắn hơn cần phải kết hợp với cả phía Dương Trạch và Lâm Vĩ Thành.

“Tôi cũng vừa nói chuyện với anh Vĩ Thành, chuyên cơ ngày mai sẽ đến, chỉ cần đưa được người ra ngoài, chúng ta lập tức rời khỏi Canada.”

“Vậy thì tốt rồi.” – Giọng nói của Thiệu Huy đột nhiên nhỏ đi, có lẽ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây cậu không nỡ.

“Vĩ Phong, cậu nghĩ tôi có nên từ bỏ không?”

Lâm Vĩ Phong im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Cậu muốn làm gì cứ làm cái đấy, đừng như tôi, suy nghĩ quá nhiều cuối cùng mỗi một chuyện làm ra điều khiến bản thân hối hận:

“Vậy… kế hoạch có lẽ tôi cần sửa thêm vài chỗ” – Thiệu Huy mỉm cười nói, trong lòng dường như vừa đưa ra quyết định.

Khả Hân nhìn thấy David chiều theo Khả Vĩ để đặt con bé lên vai chơi đùa đã hơn nửa tiếng rồi, vội vàng đi đến nói:

“Anh mau để Khả Vĩ xuống đi, chơi nãy giờ cũng mệt rồi.”

“Không sao đâu, tôi thích bể Anju như này” – David ngẩng đầu lên nói với Anju ở vẫn còn đang rất thích thú chưa muốn xuống – “Con ôm cổ papa chặt nhé, máy bay tiếp tục cất cánh đây.”

Khả Hân nhìn David và Khả Vĩ lại nghĩ đến hình của Vĩ Phong và con bé sau này, chắc chắn còn hạnh phúc và ấm áp. Gần đây Khả Hân không còn bài xích chuyện David và Khả Vĩ thân thiết nữa, dù sao David yêu thương con bé là thật lòng.

Khả Vĩ chơi thêm một lúc bắt đầu buồn ngủ, David bế bé con vào phòng cẩn thận đắp chăn cho con bé. Trước khi rời đi còn lưu luyến hồn con bé một cái, bước đến cửa phòng vẫn ngoái đầu lại nhìn.

“Anh sao vậy?” – Khả Hân hỏi – “Đâu phải ngày mai không gặp con bé nữa.”

David cười khổ đáp:

“Có lẽ sớm thôi phải nói lời tạm biệt rồi.”

Khả Hân nghe được câu này của David trong lòng vui như hoa nở, mấy ngày vừa qua David có nhiều lần gợi ý nhưng cô không dám tin. Bây giờ chính miệng anh ta nói như vậy chính là ngầm thừa nhận sẽ buông tay mẹ con cô.

Kim đồng hồ sắp chạy đến số mười hai, đã nửa đêm rồi mà Anna vẫn chưa. David vốn dĩ muốn đợi Anna về nhưng chẳng hiểu sao lại cứ đến trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhìn

mãi.

Có lẽ anh ta vẫn không nỡ nói lời từ biệt, cuộc sống hiện tại như một giấc mộng đẹp, đầu có mấy người đủ can đảm đánh thức mình. Tiếng bước chân ở dưới sảnh vang lên, David biết Anna đã về, xem ra đây cũng là tiếng chuông báo thức để anh tỉnh mộng.
Anna không còn bất ngờ khi thấy David đứng đợi mình nữa, cô không nói ra nhưng đôi lúc trở về sau cả một ngày dài nhìn thấy ai đó đang chờ mình thật sự rất ấm áp. Nhưng thường thì lần nào David đợi cô cũng là để nói mấy chuyện vừa mệt lòng vừa mệt não.

“Học bác sĩ vất vả như vậy sao, lúc nào cũng thấy cô đi sớm về khuya.”

Anna cười không đáp, cô biết câu hỏi của David chỉ là để bắt chuyện mà thôi.

“Cô còn sức không, tôi chưa thay bằng hôm nay”

“Vào phòng tôi đi” – Anna chỉ tay về phía phòng mình ở lầu hai.

David bước vào phòng, không cần Anna chỉ dẫn đã đi thẳng đến nằm trên giường, cởi mấy cúc áo ra để lộ chỗ bị thương ở phần bụng. Anna ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận giúp David thay băng, suốt quá trình cũng không ai nói với ai câu nào.

“Vết thương không còn đáng ngại, nếu anh thấy vướng víu thì từ ngày mai không cần phải băng lại nữa.”

“Tôi thấy cứ băng tiếp đi.” – David cười lưu manh – “Để cô ngày nào cũng thay bằng cho tôi.”

Ann lườm David một cái, vốn đang định cài cúc áo lại cho anh ta nhưng cô không buồn làm nữa. Cô đứng dậy thu gom những băng gạc cũ mang vứt vào thùng rác.

“Anh có biết mấy lời tán tỉnh đó xuất phát từ miệng anh nghe buồn cười lắm không?”

David không ngồi dậy,chống cằm nằm nghiêng trên giường cô hỏi lại:

“Tại sao lại buồn cười?”

“Vì nó là một trò đùa” – Anna nhún vai đáp.

David cảm thấy không vui khi nghe câu nhưng anh ta cũng không biết phản bác thế nào. Lúc nói những lời đó anh ta cũng không cho là thật, đây không phải thời điểm thích hợp để nghiêm túc với Anna, trong tim cô vẫn còn hình bóng của Thiệu Huy.

“Cô có thể nói với giáo sư nghỉ vài ngày không?”

“Lý do?”

“Giúp tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Anju, Henry chạy đi đâu chẳng biết, tôi không có ai để cùng bàn bạc” – David nói như thể đang thật sự thiếu người lo mọi việc.

“Sinh nhật của Anju thì anh cứ bàn với Khả Hân đi, tôi là bác sĩ không thể nói nghỉ là nghỉ được đâu.”

“Thật ra tôi chỉ muốn có làm tôi phân tâm thôi.” – David nhàn nhạt nói – “Tôi biết có người đang định giở trò trong bữa tiệc này, nếu không có ai làm tôi phân tâm, tôi sợ mình không thể nhắm một mắt mở một mắt xem như không hay không biết.”

Anna nghiến răng nhìn chằm chằm David, người mà David ám chỉ chắc chắn là Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy. Anna tất nhiên hy vọng bọn họ có thể thành công đưa được Khả Hân và Anju thoát khỏi sự kiểm soát của Andrew.

“Anh nói thì phải giữ lấy lời đó, phải giúp bọn họ thành công. Ngày mai tôi sẽ xin phép với giáo sư.” – Anna bước đến vỗ vỗ mấy cái lên cánh tay David – “Mau về phòng của anh đi, tôi buồn ngủ rồi.”

David miễn cưỡng bước xuống giường của Anna, anh bước ra đến cửa đột nhiên quay đầu lại nói:

“Giường có rất êm, mùi cũng dễ chịu nữa, chắc là ngủ ngon lắm”

“Toàn là mùi thuốc sát trùng, thơm ở chỗ nào chứ.” – Anna lắc đầu cười.

“Tôi cũng không biết” – David nhún vai.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 229"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

vua-gap-da-yeu-doc-sung-vo-be-nho
Vừa Gặp Đã Yêu Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ
Tháng 10 25, 2021
Tổng Tài Tàn Khốc
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái – Giai Kỳ – Lôi Triệt (full)
Tháng 7 13, 2022
nuong-tu-bon-vuong-bi-bat-nat-doc-truyen-full
Nương Tử, Bổn Vương Bị Bắt Nạt – Đọc Truyện Full
Tháng 10 26, 2021
mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat
Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt
Tháng 10 24, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com