Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn - Chương 231
Không phải là gặp trực tiếp như thế này mà là trong một bức ảnh, bức ảnh mẹ anh đặt ở trong hộp nhạc của bà. Bà thường lấy cho anh xem và nói đó là một người rất quan trọng. Các giác quan của anh lúc này giống Lâm Vĩ Phong lúc này giống như không còn thuộc về chính anh, ông không nghe thấy gì nữa, trước mắt cũng không còn rõ ràng.
“Vĩ Phong, Vĩ Phong, cậu làm sao vậy?” – Thiệu Huy lay lay cánh tay anh khi nhận ra điều bất thường.
Lâm Vĩ Phong nhìn chằm chằm Andrew bế Khả Vĩ đi lên sân khấu, con bé thân thiết ôm lấy cổ ông ta, hai người thật sự rất giống ông nội với cháu gái. Khả Hân miễn cưỡng đi bên cạnh, ánh mắt cô luôn nhìn khắp nơi để tìm kiếm anh.
“Vĩ Phong, cậu đừng kích động”
“Tôi không kích động” – Giọng nói của anh giống như lạnh lẽo vô cùng – “Tôi đang tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
Khả Hân cũng cuối cùng tìm thấy Vĩ Phong, hai mắt cô long lanh nhìn anh, anh cũng gật đầu với cô. Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ cũng khá xa nhưng đến cô cũng nhận ra anh đang không ổn. Khả Hân phát hiện ánh mắt của anh đang tập trung vào Andrew và Khả Vĩ.
“Giống quá..” – Cô cắn chặt môi nói thầm, cô đã từng thoáng cảm thấy con bé có nét giống Andrew nhưng bây giờ cô biết người giống ông ta thật ra là Vĩ Phong.
David bước lên sân khấu, cầm micro đưa về phía Andrew nhưng ông đang bận cười đùa với Anju không muốn nói chuyện. David chỉ đành thay mặt mở lời trước:
“Cảm ơn quý vị đã đến dự tiệc sinh nhật của Anju, con gái tôi.”
Lời nói của David đều được mọi người có mặt ở tiệc hưởng ứng, Vĩ Phong và Khả Hân cũng từ đó bừng tỉnh, chuyện bọn họ cần quan tâm trước mắt là thoát ra khỏi đây. Chuyện về David và cả mối quan hệ thật sự của ông ta với Lâm Vĩ Phong để sau hãy bàn tới.
Henry từ từ mang lên một chiếc hộp gỗ, khi gần đến chỗ Khả Hân, cô mới giật mình nhận ra bên trong đó chính là sợi dây chuyền của mẹ Vĩ Phong. Khả Hân ngay lập tức nhìn Andrew đầy nghi hoặc, ông ta đang muốn làm gì vậy?
Andrew đưa Anju cho David bế, ông ta cẩn thận nâng sợi dây chuyền từ hộp gỗ lên. Ông ta đeo nó cho Anju, ánh mắt ông ta nhìn sợi dây chuyền đầy tiếc nuối. Anh cúi người khẽ đặt lên trán Anju một nụ hôn, cuối cùng ông đã biết vì sao ông lại không thể ngừng yêu thương con bé.
“Tôi chính thức nhận Anju dưới danh nghĩa cháu gái của tôi. Mọi người hãy cùng nâng ly VÌ con bé” – Andrew dõng dạc tuyên bố.
Hoàng Thiệu Huy nhìn thấy Lâm Vĩ Phong vẫn đứng yên bất động kéo kéo tay áo anh.
“Nâng ly lên đi, mọi người đều đang chúc mừng”
Lâm Vĩ Phong miễn cưỡng nâng ly sâm panh trên tay lên, anh đang chúc mừng con gái sinh nhật con gái mình không phải chúc mừng chuyện Andrew nhận con bé làm cháu gái. Lâm Vĩ Phong cũng như Khả Hân từ lúc thấy sợi dây chuyền đó là đã nhận ra.
Sau khi tuyên bố xong Andrew cũng không ở lại sân khấu, ông ta vốn dĩ không thích những sự kiện đông người thế này. Ông ta đồng ý cho David tổ chức nó chỉ là vì mục đích hợp thức hóa thân phận của Anju, ông ta muốn ai cũng biết con bé là cháu gái mình.
Bánh kem sinh nhật cần đến ba người phục vụ mang ra, chiếc bánh kem hơn sáu tầng, được thiết kế với nhiều màu sắc bắt mắt. Anju thích thú đưa tay ra muốn chạm vào, David ngăn cô bé lại, nhẹ giọng nói:
“Anju ngoan, đợi con thổi nến xong papa cho con nghịch.”
Khả Hân đứng bên cạnh có chút nóng lòng, từ khi bước vào hội trường này, Anju luôn ở xa tầm tay cô. Khả Hân nghiêng đầu nói nhỏ với David:
“Anh để tôi bế con bé đi.”
David rủ mắt, lưu luyến không muốn buông ra, nói:
“Đợi Anju thổi nến nữa.”
Cây nến hình số 1 ở trên bánh kem được thắp sáng, dàn nhạc cũng bắt đầu chơi bài “Happy Birthday”. David đứa tay về phía Anna đang đứng ở hàng đầu tiên dưới sân khấu, ý muốn cô bước lên sân khấu.
“Sao thế?” – Anna không hiểu, hỏi lại.
“Cô là mẹ nuôi của con bé mà, lên đây đi.” – Khả Hân giải thích ý của David.
Anna vẫn đang chút do dự thì Henry đã đi đến kéo cô cũng lên sân khấu. David bế Anju đứng ở giữa, Anna bên trái, Khả Hân và Henry ở bên phải, David ra hiệu cho người chụp hình, phải bắt trọn được khoảnh khắc Anju thổi nến.
“Anh đang làm gì vậy?” – Khả Hân hỏi.
“Chụp một bức ảnh gia đình. Chúng ta chưa có bức ảnh nào chụp chung cả.”
Khả Hân gật đầu, có lẽ đây là đây bức ảnh duy nhất mà bọn họ có thể đứng cùng nhau thế này.
Hoàng Thiệu Huy VỖ VỖ vai Lâm Vĩ Phong, sợ anh nhìn mọi người vui vẻ trên sân khấu mà chạnh lòng.
“Có chuyện gì cũng phải nhịn, hết hôm nay cả gia đình câu có thể bên nhau rồi”
“Tôi không giận vì chút chuyện đó đâu, thật bọn họ đều đổi với Khả Hân và Khả Vĩ vô cùng tốt. Ngược lại là cậu, đã nghĩ thông chuyện Anna chưa?”
“Nghĩ thông từ lâu rồi.” – Thiệu Huy cười trừ.
David trao Anju lại cho Khả Hân, anh ta vẫn cứ nắm tay con bé không nỡ buông ra.
“Papa..” – Anju giống như cũng cảm nhận được những cảm xúc đó của David.
“Anju đừng đi lung tung đó, luôn phải đi bên cạnh mẹ, có biết chưa?”
“Anju biết mà” – Bé con chu chu môi nói.
Anna từ sau bước đến khoác tay anh, giọng nói vừa bình thản vừa an ủi:
“Sau này nếu anh muốn gặp con bé tôi sẽ tìm cách cho.”
“Từ khi nào cô lại có quyền lực như vậy?” – David lắc đầu cười.
“Vì tôi có quan hệ tốt với Khả Hân đó, còn anh thì không.” – Anna nhún vai đáp.
“Nhưng cô giờ là người của tôi đó, tôi và Lâm Vĩ Phong sẽ không ngừng đối đầu đầu”
“Vấn đề của đàn ông các anh liên quan gì phụ nữ chúng tôi, quan hệ của chúng tôi và Anju vẫn sẽ luôn tốt đẹp.”
David gật gù không tranh luận với Anna nữa, quan trọng là khi anh ta nói cô là người của anh ta, anh ta không hề phản bác vế đó. David biết làm người không được quá tham lam, được cái này phải chấp nhận mất cái kia.
Không ít người muốn đến làm quen với Khả Hân, bọn họ không biết cô và Anju có quan hệ gì nhưng Anju chính là cháu gái của Andrew, người rất có thể sẽ thừa kế tất cả những gì của ông ta. Vốn dĩ David sẽ chịu trách nhiệm chặn đám người đó lại nhưng sau khi thấy Henry xuất hiện thì anh ta ném hết việc cho Henry, cùng Anna đi tiếp khách khác.
“Tôi không biết phải nói gì với bọn họ cả, bọn họ còn làm con bé sợ nữa” – Khả Hân cau mày không vui.
“Có một phòng nghỉ ở sau sân khấu, nếu một cô và Anju cử vào đó. Để tôi xử lý chuyện ở đây được rồi.” – Henry nói với Khả Hân.
Khả Hân gật đầu, cô nắm tay Anju, nhìn quanh tìm kiếm, Lâm Vĩ Phong vẫn luôn hướng ánh mắt về phía mẹ con họ. Khả Hân nháy mắt ra hiệu cho anh, chỉ về phía sau của sân khấu.
Khả Hân bế Anju lên, đi về phía căn phòng, trước cửa căn phòng cũng có vệ sĩ canh chừng. Cô không vội đi vào phòng mà nghĩ cách để khiến anh ta đi chỗ khác.
“Anju muốn uống sữa, tôi không tìm thấy, anh gọi phục vụ giúp tôi được chứ”
Vệ sĩ không biết nên trả lời sau, anh ta không thể rời khỏi vị trí nhưng càng không thể không làm theo lời Khả Hân.
“Chỗ này lúc cũng có người giám sát, anh không cần lo, đi tìm sữa đi, tôi và con bé vào phòng đây”
Vệ sĩ sau khi thấy Khả Hân và Anju bước vào phòng, kiểm tra một lượt quanh phòng không có gì bất thường mới bước ra ngoài đi tìm phục vụ theo lời cô. Lâm Vĩ Phong chỉ chờ có điều đó, anh nhìn quanh một vòng, nhân lúc không ai chú ý, lẳng lặng bước vào căn phòng sau sân khấu.
Lâm Vĩ Phong vừa bước vào đã vội lao đến ôm chầm lấy Khả Hân, cô cũng ghì chặt lấy anh. Khả Vĩ chớp chớp mắt nhìn người đàn ông xa lạ đang ôm lấy mẹ mình, cũng may con bé đã từng nhìn thấy Vĩ Phong trên màn hình nên cũng không quá sợ hãi.
Lâm Vĩ Phong từ từ buông Khả Hân ra, anh lúng túng nhìn con gái bé nhỏ bên cạnh. Đây là lần đầu tiên anh và con gái gặp mặt trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy, cánh tay anh hơi run lên đưa về phía con bé. Khả Vĩ ngay lập tức tránh đi, cô bé trốn sau lưng mẹ.
“Khả Vĩ..” – Mặc dù đã đoán được trước nhưng Khả Hân cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Khả Hân ôm con bé vào lòng vỗ về nói:
“Con không cần sợ, hôm trước con đã gặp cha rồi mà, cha rất thương con, con đừng sợ cha
nhé”