NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn - Chương 232

  1. Home
  2. Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn
  3. Chương 232
Prev
Next

“Cha… cha..” – Lâm Vĩ Phong cũng muốn học theo dỗ dành Khả Vĩ nhưng chẳng biết sao từ ngữ cứ nghẹn hết ở họng.

Khả Vĩ vẫn rút trong lòng của Khả Hân giương mắt nhìn Lâm Vĩ Phong như nhìn kẻ xấu. Trong thế giới của con bé chưa từng có người đàn ông này, việc cô bé không thích anh cũng là điều dễ hiểu.

“Anh đừng buồn, sau này từ từ tiếp xúc cha con sẽ thân thiết với nhau thôi” – Khả Hân nắm lấy cánh tay anh an ủi.

Khả Vĩ bĩu môi không thích, ôm lấy cánh tay của mẹ, không cho mẹ thân mật với người lạ kia. Giống như trẻ con không muốn chia sẻ đồ chơi yêu thích của mình, bé con sợ Vĩ Phong sẽ cướp đi mẹ.

Lâm Vĩ Phong chỉ biết cười khổ nhìn con gái đang tỏ vẻ thù địch với mình, đều là anh không chăm sóc tốt cho con bé, anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Chuyện của Khả Vĩ đành gác qua một bên, trước mắt bọn họ phải bàn bạc chuyện rời khỏi đây đã.

“Anh đã có kế hoạch chưa?” – Khả Hân hỏi.

“Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, chuyên cơ luôn sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.”

“Vậy chúng ta làm sao để rời khỏi đây? Chỉ riêng hội trường này thôi đã được canh chừng rất nghiêm ngặt, lúc từ thang máy lên đây, em nhận ra cả tòa tháp này đều đang được giám sát.”

Lâm Vĩ Phong định nắm tay Khả Hân trấn an cố nhưng khi nhìn qua Khả Vĩ vẫn còn đang phồng má lên giám sát, anh chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói:

“Một lát nữa sẽ có một vụ hỗn loạn xảy ra, em không cần lo, chỉ là để đánh lạc hướng thôi. Chúng ta sẽ nhận lúc đó cùng con gái rời đi.”

“Đơn giản vậy thôi sao…” – Khả Hân khó tin hỏi lại, bởi vì một khi có hỗn loạn xảy ra, cô và Khả Vĩ chắc chắn càng được vệ sĩ bao quanh.

“Những lời tiếp theo anh nói, em nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, một chữ cũng không thể làm sai, có hiểu không?”

Khả Hân mím môi gật đầu.

Lâm Vĩ Phong dặn dò xong cũng nhanh chóng rời đi, nếu vệ sĩ quay lại phát hiện anh ở đây thì mọi chuyện sẽ đổ vỡ hết. Vĩ Phong khẽ mở cửa ra, đảo mắt nhìn không thấy vệ sĩ mới bước ra ngoài.

Bên ngoài đúng là không có vệ sĩ nhưng có một người khác chờ anh, Andrew. Từ sau khi bước xuống sân khấu, ông ta vẫn luôn trong bóng tối để mắt đến Lâm Vĩ Phong. Hai người đứng đối diện với nhau, cả hai gương mặt đều lạnh tanh, ánh mắt của Andrew khó mà diễn tả được còn trong mắt Vĩ Phong chỉ có chán ghét.

Andrew đã đuổi giết Lâm Vĩ Phong suốt mấy năm qua nhưng hôm nay mới lần đầu tiên ông chính thức gặp anh. Ông ta vẫn còn đang có rất nhiều nghi vấn nhưng khi thấy Vĩ Phong, mọi hoài nghi đó đều trở nên vô nghĩa. Andrew cảm thấy hình ảnh thời trẻ của mình được soi chiếu từ Vĩ Phong.

“Ông.” – Anh nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống xoay người bước đi.
Điều quan trọng nhất với Vĩ Phong lúc này là Khả Hân và con gái, anh sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến kế hoạch. Andrew cũng không đuổi theo, ông chỉ đứng lặng đó nhìn bóng lưng của Vĩ Phong.

Hôm nay là ngày đầu tiên Vĩ Phong gặp Khả Vĩ, cũng là ngày đầu tiên Andrew gặp Vĩ Phong. Tạo hóa luôn biết cách trêu đùa con người, số mệnh bọn họ ngay từ khi sinh ra đã được sắp

đặt.

Lâm Vĩ Phong đứng vào một góc nhắn tin cho Hoàng Thiệu Huy, Thiệu Huy nhận được tín hiệu liên thông báo cho thuộc hạ giả làm nhân viên ở đây nhiều ngày bắt đầu màn kịch. Đột nhiên một đội bảo an vội vàng mở cửa xong vào hội trường, thông báo về nguy cơ có người cài bom ở nhà vệ sinh tầng dưới.

Mọi người có mặt ở hội trường đều trở nên hoảng loạn, David và Henry ngay lập tức đứng ra chủ trì mọi chuyện. Henry cùng đội bảo an đi xuống tầng xem xét chuyện quả bom, David cho mọi người sơ tán khỏi tòa tháp. Những khách mời có mặt hôm nay đều là người không thể xảy ra chuyện gì.

“Mẹ kiếp! Có cần chơi lớn vậy không?” – David không nhịn được chửi một tiếng.

Không cần điều tra David cũng biết là ai gây ra chuyện này, anh ta đã nhắm một mắt mở một mắt cho Lâm Vĩ Phong, không nghĩ tới kế hoạch Vĩ Phong nghĩ ra lại lại gây ảnh hưởng lớn như vậy.

Anna lo lắng đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:

“Tôi không nghĩ họ sẽ cài bom thật đâu.”

“Chắc chắn là giả, trừ khi bọn họ muốn chết không có chỗ chôn mới làm thật. Nhưng sự việc lần này sẽ khiến danh tiếng của chúng tôi tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là cha nuôi, ông ấy sẽ truy cùng giết tận bọn họ.” – David bất lực nói.

“Vậy giờ phải làm sao?” – Anna nhìn quanh một vòng tìm kiếm Khả Hân – “Khả Hân đâu rồi? Anju nữa?”

“Bọn họ ở trong phòng nghỉ sau sân khấu, có không ít vệ sĩ ở đó lo liệu, cô cũng đến đó với Khả Hân đi.”

Anna chần chừ không muốn đi, cô có chút lo lắng cho David:

“Một mình anh thật sự ổn chứ?”

“Đây cũng không phải chuyện mới gặp lần đầu.” – David lúc này rất nghiêm túc, từ ánh mắt cho đến lời nói đều vô cùng kiên định.

David gọi một thuộc hạ đến, dặn dò người đó đưa Anna đến chỗ của phòng nghỉ. Mọi người trong hội trường đều đang căng thẳng, không đoán được có tình huống bất ngờ nào nữa không.
Khả Hân và Anju thật sự đang được rất nhiều vệ sĩ vây quanh, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh mặc dù Anna có thể thấy được cánh tay đang ôm lấy con gái của Khả Hân đang run lên. Anna bước đến ngồi cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:

“Chuyện này là do Thiệu Huy và Vĩ Phong làm thật sao?”

Khả Hân chỉ đành gật đầu thừa nhận.

“Cô đã biết được bao nhiêu rồi? Bọn họ định làm gì tiếp theo?”

Khả Hân lắc đầu, cô không thể kể ra với Anna được, Vĩ Phong đã dặn dò rất kỹ, chuyện này liên quan đến việc gia đình nhỏ của cô có thể đoàn tụ hay không, cô không dám khinh suất.

“Được rồi, tôi không hỏi nữa, nếu cô cần giúp gì cứ nói với tôi” – Anna hiểu ý nói.

Khả Hân khẽ đảo mắt về phía những vệ sĩ, Anna cũng nhìn theo, phía bên ngoài hỗn loạn bao nhiêu thì trong căn phòng này lại yên bình bấy nhiêu.

“David cho nhiều người canh chừng chúng ta như vậy, làm sao cô và Anju rời khỏi đây?”

“Không vội, một lát vệ sĩ sẽ hộ tống chúng ta ra ngoài” – Khả Hân chậm rãi nói – “Anna, cô sẽ giúp tôi chứ?”

Anna nắm tay Khả Hân nghiêm túc nói:

“Chỉ cần đó là việc tôi có thể làm, tôi chắc chắn không từ chối.”

Lâm Vĩ Phong đã sớm đoán được không cách nào bí mật đưa Khả Hân và Khả Vĩ rời khỏi hội trường dưới mí mắt của Andrew và David được. Mục đích của quả bom giả kia chính là để ép David buộc phải đưa hai mẹ con họ cùng mọi người rời khỏi đây một lượt. Đó mới là thời điểm thích hợp để Lâm Vĩ Phong thực hiện chiêu”dương Đông kích Tây của mình.

“Đã khống chế được cục diện chưa?” – Andrew gằn giọng hỏi.

“Tạm thời đã khống chế được, quả bom đó hơn bảy phần là giả nhưng để chắc chắn thì Henry đã gọi đội gỡ bom đến. Khách mời nhất quyết muốn rời khỏi đây, con đã cho người kiểm tra cẩn thận các lối ra vào và thang máy để bắt đầu việc sơ tán cả tòa tháp” – David củi đầu đáp, anh ta biết chuyện này xảy ra lỗi của anh ta không hề nhỏ, chính anh ta để kẽ hở cho Lâm Vĩ Phong đưa tay vào dở trò.

“Anju đang ở đâu?”

“Khả Hân, Anju và Anna đang ở trong phòng nghỉ, nếu cha muốn rời đi trước thì con sẽ sắp xếp ngay. Nơi này e rằng sẽ ồn ào thêm một lúc lâu nữa.”

Andrew nheo mắt nghĩ ngợi, từ khi có vụ việc cài bom đó ông hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Vĩ Phong nữa, chỉ cần vậy cũng đủ để ông biết việc này chắc chắn là do anh gây ra. Andrew thật sự muốn ở lại xem, anh có bản lĩnh gì mà có thể năm lần bảy lượt thoát khỏi bàn tay của ông.

“Không cần, con lo xử lý chuyện này đi, chúng ta đã đủ mất mặt rồi.”

David khẽ thở ra một tiếng, gật đầu với ông rồi vội vàng xoay người bước đi.

Hoàng Thiệu Huy nhận được tin tức Anna đang ở cùng Khả Hân và Anju trong lòng cậu vui đến mức thiếu chút nữa hét lên. Lâm Vĩ Phong đứng bên cạnh cau mày hỏi:

“Thiệu Huy, có phải cậu định làm gì mà chưa nói cho tôi biết không?”

“Chiếc chuyên cơ đã chuẩn bị sẵn đó đầu thiếu một chỗ nữa đúng không?” – Thiệu Huy cười hỏi.

“Tất nhiên là không thiết.” – Vĩ Phong đã đoán ra được cậu muốn làm gì nhưng sao anh cảm thấy không chắc chắn lắm – “Anna liệu sẽ đồng ý với cậu chứ? Cưỡng ép người khác không phải phong cách của cậu.”
Lâm Vĩ Phong hay Dương Trạch đều là kiểu người thích thứ gì thì phải giành lấy, cưỡng đoạt cũng được, dùng cách gì cũng được nhưng Thiệu Huy thì khác. Cậu sẽ không miễn cưỡng ai cả, khi Anna nói chia tay, dù không muốn cũng cậu cắn răng chấp nhận. Vậy nên việc Thiệu Huy muốn đưa Anna cùng theo bọn họ về nước khiến Vĩ Phong thấy lo lắng.

“Phong cách con người có thể thay đổi mà, chính tôi cũng không ngờ có ngày mình lại rơi vào lưới tình của một cô gái ngoại quốc” – Cậu cười khổ đáp.

“Chỉ cần cậu thấy hạnh phúc thì tôi sẽ luôn ủng hộ”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 232"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

bìa truyện nhayho.com (7)
Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử
Tháng 5 25, 2022
Yêu Em Đến Tận Xương Tủy
Truyện Yêu Em Đến Tận Xương Tủy
Tháng 12 30, 2021
nu-tu-tranh-hung-to-ha-y-truyen-full-tac-gia-nghi-an
Nữ Tử Tranh Hùng – Tô Hạ Y ( Truyện Full Tác Giả: Nghi An)
Tháng 10 25, 2021
Chú Ơi Đừng Mà-Full
Tháng 10 29, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com