Em có tâm thần thì tôi vẫn yêu em - Chương 1
Tôi đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam của bệnh viện tâm thần Montenegro, à còn ngồi xổm dưới gốc cây đếm kiến cơ đấy, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Lâm Thanh Thanh?”
“Ai vậy?” Tôi quay lại nhìn.
Vài người xuất hiện trước mặt tôi, người đứng đầu mang một đôi giày da bóng loáng, quần âu cắt may tỉ mỉ.
Đôi mắt của tôi chậm rãi di chuyển lên trên.
Nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn cùng với… gương mặt điển trai từng khiến người người ở Thanh
Hoa kinh diễm, liên tiếp bốn năm được bầu là hotboy.
Ồ, đôi lông mày anh khí sắc bén, khí chất càng thêm thâm trầm nội liễm.
Chú thích: thâm trầm nội liễm : vẻ sâu xa, kín đáo, ít để lộ ra tình cảm, suy nghĩ của mình và hơi lạnh lùng, cẩn trọng.
Hắn là Giang Yển, sự nghiệp tiếng tăm vang xa của hắn bắt đầu từ hành động nguy hiểm khi thu mua năm tập đoàn lớn.
Cũng là ông chồng cũ đã ly hôn bảy năm của tôi.
Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Anh trai này, anh có biết lễ phép là gì không đấy? Xin hãy gọi tôi là quý tiểu thư xinh đẹp tuyệt vời!”
“Cái gì cơ?” Một tay hắn xách túi, khí chất thanh lịch nhã nhặn, hơi hơi ngẩn ra.
Tôi căn bản không để ý tới hắn, giơ tay ra bốc nắm cát nhét vào túi của mình!
Khi Giang Yển còn đang kinh ngạc, môi khẽ nhếch lên, ngay lập tức tôi vung ống tay áo, xoay người rời đi
không một lời chào hỏi.
“Đường này ăn rất ngon, mang đường về nhà thôi!”
“Lâm Thanh Thanh!” Cuối cùng Giang Yển cũng phản ứng lại, đuổi theo. Trước 1 / 5 Tiếp
Khi hắn định đưa tay tóm lấy tôi, tôi rút bàn đang nhét trong túi, móc nắm cát ra, xoay người theo cách hoàn mỹ nhất hất thẳng lên mặt hắn:
“Đại chiêu hất cát! Biến hình! Biến hình!… Biến về nguyên hình!”
Giang Yển mặt xám ngắt, trợn mắt há hốc mồm, vô cùng khiếp sợ nhìn tôi.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn cũng “chú ý” đến quần áo bệnh nhân của tôi: “Cô…”
“Giang tổng, ngài không sao chứ?” Những người đi theo hắn đuổi theo đằng sau.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chắn ngang giữa tôi và hắn, giọng điệu áy náy, lo lắng giải thích:
“Giang tổng, thật xin lỗi! Bệnh nhân này là….”
Hắn áp sát bên tai Giang Đường thầm thì vài câu.
Âm thanh nhỏ quá nên tôi không nghe rõ, vì thế, tôi quyết định dứt khoát thừa dịp hai người bọn họ thì thầm
mà bỏ chạy!
“Đuổi không kịp ta, không đuổi kịp ta đâu… Sư phụ, cứu mạng! Đám yêu quái ở ngọn núi cách vách lại đến giết con rồi.”
Tôi chạy trở lại phòng bệnh của mình, vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
Tôi cầm xẻng sắt nhỏ để xúc cát gõ vào két nước của nhà vệ sinh.
“Nhập ám hiệu, sư phụ đang bế quan, mời đáp lại!”
Chờ đến khi bên kia trả lời.
Tôi bắt đầu báo cáo: “Yêu quái không đúng ám hiệu, nhưng có lẽ là biết tôi… Tôi nghĩ, hắn là đại yêu quái từng đánh nhau với tôi trước đây!”
“Chắc là cái loại từ hàng trăm năm trước! Thỉnh cầu đánh chặn!”.
Lý Sâm hỏi: “Thanh Thanh, cô nói ai vậy? Vài năm trước? Không phải là… Chồng cũ của cô đấy chứ?”
“Đúng vậy sư phụ, chính là Ngưu Ma Vương kia!”
tiếng Trung, ngưu chỉ chung đến cả trâu và bò, nhưng bản thể của Ngưu Ma Vương thường được mô tả giống trâu trong các tác phẩm văn hóa đại chúng.
Mau khiến gã đó biến mau!
Ngay sau đó, tôi gõ bể bơm một cách nhịp nhàng.
Mã Morse. Tôi là một cảnh sát ngầm xuất sắc.
Bảy năm trước, tôi ẩn nấp trong một tổ chức ma túy, trong vòng ba năm đã phá vỡ thành công 2 hay 3 vụ án buôn lậu bán ma túy lớn nhất ở Hoa thành.
Ba tháng trước, tôi được cấp trên sắp xếp đến bệnh viện tâm thần này để điều tra sự thật đằng sau cái chết
không rõ nguyên nhân của những bệnh nhân trong bệnh viện này.
Tôi ở trong bệnh viện tâm thần ba tháng, gần như đã điều tra được toàn bộ chân tướng.
Không ngờ tới, nửa đường nhảy ra một tên chồng cũ!
Nhưng Giang Yển tới đây làm gì?
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bệnh được mở ra, tiếng bước chân dần đến gần hơn.
“Cô ấy ở bên trong.”
“Ở bên trong làm cái gì?” Là giọng của Giang Yển.
“Cô ấy là một bệnh nhân tâm thần mắc chứng hoang tưởng. Thế giới của riêng cô ấy hệt như một thế giới tu
tiên. Căn cứ theo quan sát của chúng tôi, toàn bộ các môn phái tu tiên chủ yếu là người sư phụ đang bế quan
của cô ấy, những người khác nếu bất cẩn xuất hiện sẽ bị hoài nghi là yêu quái ở sườn núi cách vách.”
“Không có gì ngoài ý muốn, cô ấy đi vào nhà vệ sinh tìm sư phụ đang bế quan của mình đấy…”
Tôi cụp tai, lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
Hình như Giang Yển nói cái gì đó, âm thanh có chút nhỏ khiến tôi không nghe rõ được.
Sau đó, tôi nghe thấy hắn nói lớn: “Là chỗ này! Làm thủ tục nhập viện cho tôi ngay!”
“Vâng, Giang tổng.”
Tôi: “??”
Giang Yển có bệnh à?
Tôi điê.n giả còn anh ta khù.ng thật à?
Bác sĩ và y tá đều biết rằng sau khi tôi trò chuyện với sư phụ xong sẽ tự động ra ngoài nên mỗi lúc tôi ở trong nhà vệ sinh đều không bị họ quấy rầy.
Giang Yển cũng đã rời đi.
Tôi nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Thường thì giờ này tôi phải đi ngủ rồi.
Khi y tá đến hỏi, tôi sẽ nói với y tá rằng đây là giờ thích hợp nhắm mắt tu luyện.
Bây giờ thì không thể.
Tôi tự hỏi tại sao Giang Yển lại đến đây?
Tôi phải làm sao nếu anh ta cản trở công việc của tôi đây?
Tôi ngủ thiếp đi trong vô thức.
“Bạch Liên tiên tử, Bạch Liên tiên tử… tỉnh lại đi, đến lúc dùng bữa của tiên tử rồi!” Chị gái y tá Trần Hi nhẹ nhàng đẩy vai tôi.
“Ồ.” Tôi dụi dụi mắt, ngoan ngoãn ngồi dậy.
Rửa mặt thu xếp xong, tôi đi theo chị y tá.
Nhưng tôi chợt phát hiện ra đây không phải là đường đến nhà ăn.
“Ơ, đây đâu phải là con đường ta hay đi đến chỗ ăn sáng.” Tôi dừng bước lại.
Trần Hi bất đắc dĩ cười cười: “Ngài nhận ra ư?”