Em có tâm thần thì tôi vẫn yêu em - Chương 9
Ngoại truyện: Giang Yển. 2.
Tôi và Lâm Thanh Thanh gặp lại nhau trong bệnh viện tâm thần hoàn toàn là một sự tình cờ.
Bất ngờ thật.
Chúng tôi đã không gặp nhau suốt 7 năm.
Vết sẹo của tôi chẳng thể chữa lành.
Em bị mất trí nhớ, sống an nhiên và vui vẻ.
Thật chẳng công bằng chút nào!
Tôi đến gặp viện trưởng Trương để lấy thông tin nhập viện của Lâm Thanh Thanh.
Tôi chỉ muốn biết vì sao em ấy lại bị bệnh.
Thế nhưng khi tôi nhìn thấy từ “ly hôn” trên tờ thông tin, tôi đã không thể lừa dối bản thân thêm được nữa.
Tôi cảm động.
“Tức cười ghê, bảy năm không gặp lại em lại biến thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng thế này.”
“Lâm Thanh Thanh, tôi đã nói rồi, em sẽ hối hận vì đã bỏ rơi tôi.”
“Hối hận rồi đúng không, đồ bệnh tâm thần…”
Tôi nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của em.
“Không sao cả. Em bị bệnh anh vẫn sẽ yêu em.”
Tôi đã mất tận 7 năm để quyết định có nên hận Lâm Thanh Thanh tiếp hay không.
Nhưng chỉ mất 7 giây để quyết định tiếp tục yêu em.
Ngoại truyện: Giang Yển. 3.
Chạng vạng tối, tôi nói chuyện với viện trưởng Trương, hắn rất vui vẻ.
Vì tôi đã quyết định quyên góp 50 triệu cho bệnh viện.
Hắn nói chuyện khá vội vàng gấp gáp, vội vội vàng vàng lao vào nhà vệ sinh. Trước 5 / 5
Chẳng mấy chốc, màn hình điện thoại trên bàn lóe lên.
Là một tin nhắn.
Màn hình được bật lên, tôi vô tình liếc qua, nhìn thấy một cái tên quen thuộc, tôi chợt giật mình sửng sốt.
“Lâm Thanh Thanh là cảnh sát mật, tìm cách gi.ết ch.ết cô ta.”
Khi viện trưởng Trương đi ra, tôi cố tình cho hắn thấy tôi đang nói chuyện điện thoại bên ngoài ban công.
Đêm đó, tôi nhốt Lâm Thanh Thanh trong phòng.
Tôi không dám nói gì, sợ phá hỏng kế hoạch và nhiệm vụ của em.
Nhưng đêm đó, Lục Minh đã mang ba vệ sĩ canh gác bên ngoài bệnh viện tâm thần Montenegro cả đêm.