Em dám chạy? - Chương 12
Cô tìm đến vali tìm thuốc để uống nhưng thuốc đã hết từ lúc nào cô không biết.
Cô đành bước lên giường nằm xuống co cuộn tròn người lại. Từng giọt nước mắt chảy xuống. Bụng cô ngày càng đau quặn lại làm cô không nằm im trêm giường được.
Lăn lộn trên giường cô cố gượng dậy bước xuống dưới nhà gọi dì Trần.
Dì Trần đang nấu ăn trong bếp nghe thấy tiếng của cô liền bỏ dở ra ngoài. Thấy khuôn mặt cô tái lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy bụng cả người run lẩy bẩy.
” Tiểu Linh à, con bị sao vậy” dì Trần lo lắng.
” Dì à, dì gọi xe cho con được không? Con khó chịu quá.” cô với tay vào người bà.
“Dì gọi cậu chủ đưa con đi viện nha, đợi dì một chút “.
“Làm ơn, đừng để anh ta biết được không? Con không muốn liên quan gì đến anh ta hết, dì giúp con một lần này nha” cô thở hổn hển cầu xin bà.
Bà lo lắng nhìn cô rồi gọi người lái xe trong nhà chở cô đi. Cô không muốn bà đi nhưng bà nhất quyết đòi đi theo cô bằng được nên cô không thể làm gì khác.
Trên đường đi cô đau phát khóc. Chạy gần đến bệnh viện vì quá đau mà cô ngất lúc nào không hay.Dì Trần lo lắng bảo tài xế chạy nhanh hơn.
Đến viện, vào phòng cấp cứu bà đi đi lại lại đứng ngồi không yên. Bà coi cô như con gái của mình vậy, mong là cô không sao.
Sau hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở cửa. Bà sốt ruột chạy lại gần cô, bác sĩ ra hiệu cô đã không sao, rồi gọi bà vào phòng nói chuyện.
“Không biết bà có quan hệ gì với cô ấy?” Viện trưởng Lý mời bà ngồi rồi hỏi.
Ông chính là người đã chữa trị cho cô suốt mười mấy năm nay nên ông cũng coi cô như con cháu trong nhà.
” Tôi là dì của Tiểu Linh, con bé có bị sao không bác sĩ?”
Ông nghi hoặc nhìn bà, theo ông biết thì cô không còn bất kyf người thân nào mà.
” Cô ấy bị dạ dày giai đoạn 3 rồi, nếu không chữa trị ngay lập tức có thể nó sẽ di căn đến giai đoạn cuối và lúc đấy chúng tôi cũng hết cách” ông lắc đầu nói.
“Hả…Con bé là người tốt mà sao số nó khổ quá vậy?” bà rơm rớm nước mắt.
Nhìn cô trong phòng bệnh với đủ các loại dây truyền dịch làm bà phải đau xót.Vì không thể ở lại lâu nên bà chỉ có thể chăm sóc cô một lúc rồi trở về.
Hắn mở cửa phòng cô ra định tìm cô tra hỏi chuyện hồi nãy thì không thấy cô đâu, gọi dì Trần cũng không thấy đâu.
Hắn nghĩ liệu có phải cô ta bỏ trốn rồi không, đã gây sự còn không biết hối lỗi. Thế nhưng thấy vali của cô ở đây hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Nhất Ngôn à..giúp em với, e đau đầu quá”.nghe thấy tiếng của Nhã Kỳ hắn liền chau mày lại bước vào phòng cô.
Nhã Kỳ nằm trên giường ăn mặc hết sức hở hang. Bộ đầm ngủ mặc như không mặc vậy, cô ta thấy hắn vào thì bá lên vai hắn õng ẹo:
“Nhất Ngôn, em muốn anh. Cho em có được không?” hắn nhìn cô thì dao động nhưng tâm trí của hắn lúc này chỉ nhớ đến Tiểu Linh.
‘ Rốt cuộc cô ta đi đâu rồi chứ’
“Nhất Ngôn, anh làm sao vậy? ” Nhã Kỳ thấy hắn đứng im không nói gì liền vặn vẹo ôm hắn, cố ép chặt ngực mình vào người hắn.
Hắn thuận đà đẩy cô ngã xuống giường nằm đè trực tiếp lên người cô ta, hắn đưa tay xé toang chiếc váy mỏng tang trên người cô.
Cả hai lên xuống, đến nước rút hắn liền dừng lại. Trên người cô nồng nặc mùi nước hoa không có mùi thuần khiết như ở Tiểu Linh.
“Nhất Ngôn anh sao vậy. Đang đến đoạn cao trào mà, người ta muốn anh cơ” cô ta ưỡn ẹo đưa cặp ng*c lắc lắc trước mặt hắn.
Hắn nhìn cô không nỡ bỏ đi lại tiếp tục hành sự chuyện chính, trong căn phòng tịch mịch chỉ còn tiếng thở dốc nài xin của ả ta.
Dì Trần từ viện về có ghé vào siêu thị mua chút đồ về nấu tẩm bổ mang đến viện cho cô.
7 giờ tối, người làm lên gõ cửa gọi hắn xuống dùng bữa, cả hai lúc này vẫn ôm nhau ngủ không biết gì. Gõ cửa một lúc hắn mới biết liền thay quần áo về phòng vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà dùng bữa.