NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Em dám chạy? - Chương 20

  1. Home
  2. Em dám chạy?
  3. Chương 20
Prev
Next

Dì Trần vì lo lắng cho cô nên ấp úng không dám nói. Đúng lúc này bà Hạ hớt hải ở đâu chạy tới phòng bệnh đúng lúc ánh mắt của mẹ con họ chạm nhau.

“Sa…sao mẹ cũng ở đây? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Nhất Ngôn hoang mang không biết chuyện gì.

“Thằng nghịch tử, con còn dám hỏi bà già này nữa sao? Nếu không có mẹ thì đến cháu ta cũng chẳng được gặp rồi” bà tức giận dùng túi xách đắt tiền đánh lên người hắn.

“Đau…, mẹ đừng đánh nữa, cháu nào chứ? Mẹ đang nói cái gì vậy?” hắn túm lấy cổ tay bà lại.

Bà Hạ đang định lên tiếng thì có vài bác sĩ và y tá chạy hớt hải tới phòng bệnh của cô. Tất cả đều vội chạy lại phòng bệnh.

Khi cô đang truyền nước thì bỗng nhiên bị co giật. Sau khi được cấp cứu kịp thời bác sĩ cũng lấy máu xét nghiệm xong cho cô, gọi người nhà đến phòng nói chuyện.

” Bệnh tình của cô ấy có thể sẽ tái phát lại bất cứ lúc nào nên người nhà nên để ý và đừng tác động làm ảnh hưởng đến tâm lý của cô ấy. Tôi sẽ kê thuốc, thường xuyên đưa cô ấy quay lại tái khám nhé”. Viện trưởng nhìn giấy báo cáo nói.

” Cô ấy bị bệnh gì vậy bác sĩ, có nghiêm trọng không?” hắn sốt ruột.

Tất cả mọi người đều di chuyển ánh mắt lên người Nhất Ngôn. Hắn nghĩ mình hỏi gì sai sao?

Bà Hạ kéo tay hắn ra ngoài nói chuyện.

Sau khi dì Trần được Trình Khiết gọi đến chăm sóc cô thì dì Trần đã kể hết lại mọi việc cho bà Hạ nghe. Bà Hạ đã bay sang tận Thụy Sỹ để gặp cô, ngay lần đầu gặp mặt bà đã chấm cô làm con dâu bởi cô rất ngoan ngoãn và lễ phép, cô cũng rất giản dị và dễ thương.

Bà cũng giải thích rõ là cái thai đó là của con trai bà cho cô biết, nhưng bà muốn cho cô tự quyết định sẽ để lại hay bỏ đi. Dù như thế nào thì bà cũng coi cô như con gái ruột.

Cô lúc đó rất sốc, tự nhốt mình không ăn uống gì. Sau đó bị nhập viện vì bệnh dạ dày, khi nhập viện chứng kiến nhiều đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi nên cô quyết định giữ lại đứa bé.

Cô không muốn đứa bé mồ côi, cũng không muốn mình là tội phạm giết người, nó chỉ là một sinh linh bé nhỏ mà thôi.

Nếu con của cô không có ba thì cô sẽ thay vừa làm ba vừa làm mẹ, cô muốn bé con của mình sẽ được sống hạnh phúc như những đứa trẻ khác.

Sau này, bà Hạ thường xuyên lui tới thường xuyên khiến cô cảm giác bà như người mẹ của mình vậy. Cô dần chấp nhận sự chăm sóc của bà.

Bà muốn cô gặp con trai mình- người làm cô mang thai. Nhưng cô nhất quyết không muốn gặp, nếu đã không nhớ thì đừng nên nhớ nữa. Nếu anh ta cần cô thì đã đi tìm cô rồi.

Cô ốm nghén khá nặng, ăn uống không được mấy nên bệnh dạ dày càng ngày càng nặng, mất khoảng thời gian đầu cô phải nhập viện để được chăm sóc.

Bác sĩ nói bệnh của cô đang ở giai đoạn 3 nên khi mang thai sẽ rất nguy hiểm, bà Hạ không muốn cô vì mang thai cháu của mình mà nguy hiểm đến tính mạng nên đã khuyên cô bỏ đứa bé để chữa trị bệnh đã.

” Laura, con bé nhất định đòi giữ lại đứa bé. Kể cả khi nó phải hy sinh tính mạng đi nữa.” bà Hạ nghẹn ngào kể lại.

Cũng may là cô được dì Trần chăm sóc kỹ nên bệnh tình cũng không tái phát nữa Nhưng lần này bỗng nhiên gặp hắn không hiểu vì sao cô lại bị trở bệnh.

Khi biết được sự thật, hắn dằn vặt bản thân vì đã trách lầm cô.

Hắn bước vào phòng bệnh nhìn cô nằm trên giường bệnh thỉnh thoảng đôi lông mày khẽ nhăn lại. Mồ hôi lấm tấm trên trán.

Hắn đưa tay áp lại mặt cô, mặt cô dần giãn ra, cọ cọ vào tay hắn yên giấc ngủ.

” Thì ra vẫn ham ngủ như vậy?” hắn nhìn cô mỉm cười nói.

Cả ngày hôm ấy hắn đẩy mọi người về hết một mình chăm sóc cho cô. Dì Trần và bà Hạ nhìn hắn lắc đầu ngao ngán:” Không biết thằng con trai cưng này của bà có làm nên cơm cháo gì không nữa”.

Hàn Thiên tinh ý nhìn ra hắn chắc chắn có mối quan hệ gì đó với cô nên cũng không ý kiến mà quay trở lại cty.

sau khi bác sĩ khám lại cho cô thì nói có thể ngày mai cô sẽ tỉnh lại. Hắn liền gọi dì Trần nấu cháo rồi say kỹ để giúp cô ăn.

Tối đó, chỉ còn cô và hắn ở lại. Hắn thấy áo cô bị dính chút cháo mà cô thì vẫn chưa tỉnh nên hắn định bấm chuông gọi y tá thay đồ cho cô.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô là người của hắn còn mang thai con của hắn thì việc thay quần áo cho cô sao phải gọi người chứ?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 20"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com